Nguyễn Khoa Điềm - Nhật Chiêu - Trần Hồ Thúy Hằng - Nguyễn Việt Chiến - Trần Khoa Văn - Trần Tịnh Yên - Trương Đình Phượng
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Tặng Phi
Trong tâm hồn ta em có nhớ
Những cỏ hoa xanh vườn Thanh Tiên?
Trong tâm hồn ta em lặng yên
Những mùa mưa lạnh, ngày nắng nỏ
Trong tâm hồn ta em ngủ quên
Với đôi mắt sáng, lời lanh lảnh
Trong tâm hồn ta em bình yên
Mong em một lần, mong em tháng năm
Trong tâm hồn ta, em nguôi quên...
Vỹ Dạ, 8/4/2024
------------------
Phi là tên em gái tác giả vừa qua đời ở tuổi tám mươi.
NHẬT CHIÊU
Đặt cơn mơ xuống
Chiều ta vô Huế mưa bay diễu
một chút hờn hay một chút kiêu
Ừ thì Huế điệu sông Hương điệu
ai khiến xui mình túy lúy xiêu
Em đã Hương rồi ta chắc Ngự
mà cũng cười che một nỗi Kiều
Bây chừ ta đặt cơn mơ xuống
tình sẽ nâng tình giữa tịch liêu
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
Chợ du già
Tặng Padma Dharma
tinh sương tôi bày ra
những giấc mơ
bán những bước chân người đi đến
mời chào những điều không có trước
bán nụ cười và bán ánh mắt đang bay
những người mua không thấy bóng
hân hoan trả tôi
đôi cánh ngày.
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
Người vẽ
Tặng họa sỹ Thành Chương
Không gian của anh
Một thế giới đang thở trong sự sống của màu
Những cuốn sách bị dồn về một phía
Những đứa trẻ trốn chạy
Những đổ vỡ bị dồn về một phía cùng với niềm tin
Chỉ còn lại những bức tường trống rỗng và khản đặc
Cái đẹp bị dồn về một phía
Sự bất hạnh và cô đơn bị dồn về một phía
Và trong tuyệt vọng con người
Nét vẽ của anh như một cây cầu mong manh
Nối hai bờ đời sống
Có một người đàn bà đang cắm hoa
Trong một người đàn bà khác
Vừa rời bỏ bức vẽ này trở lại trần gian
Có một đứa trẻ cất giấu trong chiếc tủ bí mật của mình
Một đứa trẻ khác
Và anh
Nét vẽ giản đơn
Nâng đỡ cây cầu
TRẦN KHOA VĂN
Điêu khắc thời gian
Khoảnh khắc rơi một giọt thời gian
trong Phong Nha - Kẻ Bàng
tôi hỏi tuổi của đá?
Đá suy tư
như hàng trăm triệu năm tĩnh lặng
điêu khắc vào thời gian.
Minh chứng bao lần rung chuyển của hành tinh
vết nứt gãy, dấu chân và cổ tích
mỗi triều đại trôi qua từng giọt đá.
Âm thầm tạo nên kiệt tác của sự khắc khoải
giữa không thời gian siêu thực
điêu khắc tôi vào một giọt thời gian.
TRẦN TỊNH YÊN
Mùa nấm
Đi chưa hết mùa nấm mối
mùa đông chòng chành qua ngõ
thả vào tháng Chạp một bông cải cúc
Tháng Giêng mềm như tro
em áo thưa cài kín về mơ hoa dẻ
nhớ mưa trưa mùi củi quế
và những con chim hút mật trên cây linh sam
Đêm phồn thực
chờ nghe gió khuya - tiếng xạc xào của lá bạch dương
nhà bên sông mùa xuân thưa hoa thắp trước mũi thuyền
ngọn lửa chài thơm khói trấu
Đêm đầy dạ lý hương
linh hồn tôi rạn nứt như men gốm
quay về
cưỡng lại tái sinh
úp mặt trên cánh đồng
nghe ráng chiều vụt tắt trên da thịt em...
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Khởi sinh
dưới rặng cỏ
lũ sâu ngồi đo bóng mình
trong giọt sương
một con chim lòa mắt
nhầm ánh trăng là bình minh
inh ỏi hót
trên nhành cây mục
con mối già
hỏi hạt bụi đường về
gác xép tuổi thơ
tôi hỏi tôi
đường biên giọt máu
trong những ngày trần gian không mùi vị
những đêm không thanh, sắc
trên chóp mũi của ngọn lửa
thời gian như nỗi nhớ lập lòe không dứt
một tiếng vỡ của gió
làm bức tường giật thột
những đóa rêu nín thở lâm bồn
một buổi sáng
tôi nằm nghe ý nghĩ tôi bỏ đi
cây bàng cằn vườn sau trổ lá…
(TCSH423/05-2024)