PHAN VĂN CHƯƠNG
Hương cau
Trăng xế hàng cau
bóng chùm sao chổi
tuổi lông nhông nhễ nhại ánh trăng
một ngày nhận ra hương cau khang khác
mẹ đưa trầu ướm hỏi
láng giềng
khăn soa nàng giấu trong ngực
đính lên ba lô như một nụ hôn
giữa khoảng lặng
người đi
ở lại
hương cau
giặc tan đứng trên bục giảng
“quả cau nho nhỏ, cái vỏ vân vân” thưa thầy đẹp lắm
điêu khắc nào chạm trổ được
hương
người ấy lên bà
têm trầu cánh phượng
không giã chua cay thành miếng trầu xưa
bên thềm trăng hàng cau xế
dầm dề
bao nỗi buồn vui.
Cánh đồng và người đàn bà
Vắt kiệt cùng hình hài và những gì có thể
tát cạn nước
bùn ngấu mùi hơi người
một bước tiến một bước lùi
một bước
tung hạt
chùm sao sa
cánh đồng trời cánh đồng làng lai láng
cơn mưa mồ hôi
chát mặn
cồn bãi vào cuộc
dấu nụ thắm
sợi tóc đỏng đảnh cánh diều
môi
chiều lên
em sang ngang
cánh đồng đàn bà
vắt kiệt
mùa cô độc
người ấy đi mãi
không về
cánh đồng
vàng
như thảm lụa vắt bờ vai.
(TCSH423/05-2024)