Nhịp sống thơ
Trang thơ hướng về vũng bão lũ
10:02 | 22/10/2024


Minh Vũ - Thy Nguyên - Nguyễn Doãn Việt - Ngô Mậu Tình - Nguyễn Hồng - Lê Vĩnh Tài - Nguyễn Đức Bá

Trang thơ hướng về vũng bão lũ
Tranh của HS Lê Sa Long - Ảnh: Tuoitre.vn

MINH 

Thương lắm quê tôi

Lồng lộng gió
Cuồn cuộn những đám mây
Hướng đất liền
Cuồng điên giận dữ
Gào thét
Vất tung tóe những mái nhà
Trơ xác bao khung sườn tội nghiệp!
Mênh mông nước
Bãi đồng trắng xóa
Tiếng trẻ thơ  đêm
Mẹ thẫn thờ co ro góc nhà
Cha bất lực nhìn giấc   cuốn

Mai em đến trường
Nhoẹt nhòe trang vở
Âu lo trĩu nặng lòng cha
Xót xa lòng mẹ
Con chữ nổi chìm
Nhọc nhằn chở ước 

Thương lắm quê tôi
Nơi mẹ cha một đời gắn 
Nơi ươm mầm tuổi thơ ta
Tơi bời qua cơn bão 
Điệu  câu  lịm giữa chừng xoáy lốc!



THY NGUYÊN

Gửi Phong Châu

Nước xiết nào đỡ các anh các chị
Để chiều nay Lâm Thao bật khóc
Cha lặng thinh đốt thuốc
Mẹ lặng thinh dõi nhìn
 lần ra đi nào để bóng chiều tan chảy
Vào triệu triệu người như thắt nghẹn
thế không?

 bao đợi mong?
Theo về từng quầng quầng ráng đỏ
Ngác ngơ con thơ phím bình minh trễ nải
Giữa phù sa giữa nước xiết phù sa...

Về đi anh! con trẻ đợi mong
Về đi chị! mẹ già thao thức
Quê mình bên này tầm tay với
Phong Châu nào hay bão ập đến đây.

Bao ngậm ngùi trong lòng sông hôm nay
Trong lòng người găm lo âu hẫng hụt
Mỗi phút giây, mỗi rủi ro bất chợt
Giấc ngủ như ghim, như xoáy kiệt
tâm hồn...


Nín đi con

Sáng nay sông khóc
Sáng nay trời khóc
Phong Châu thú nhận
Chít chiếc khăn  lên những đứa trẻ
Nước mắt gói hình bầu trời
Phả trùm chấp chới
Nặng trịch khói hương.

Sáng nay thêm một con đường
Chít khăn mang tên người góa phụ
Những con đường thưa thớt
Mộc mạc
giản dị
khánh kiệt
thấp thỏm
dứt day...

Cha đang  đây
Mang theo nụ cười con  dáng hình giấc ngủ
Cha biết
Mẹ con biết
Rêu bám xanh trên bức tường ngõ nhỏ
Nín đi con
Cha sẽ về…



NGUYỄN DOÃN VIỆT

Những ngày mặt đất cũng mong manh

Những ngày mặt đất cũng mong manh
Đàn chim  cánh
Bão cuồng điên
Gió rít
Mưa trút nghiêng trời
Núi đồi nát nhừ đá sỏi.
Những chiếc cầu mỏng manh như củi
Gãy đổ bất an.

Bầu trời cuồng nộ kêu than
Mặt đất quằn mình cam chịu
Những tiếng kêu  toác trời lên
Những bản tin đen kịt màn hình

Đừng hỏi  vào lúc này
Hãy lắng nghe lòng mình lên tiếng
Ai cầm lòng trước những lời rên xiết
Sự sống ngập ngụa
 cuộn triều dâng!?

Xin đừng hỏi  sao,
Mẹ thiên nhiên đang trả lời ta đó
Nỗi đau của mấy triệu đồng bào
Găm vào lòng mẹ đất
Đất lắng nghe gào thét  lòng.

Ngày mai bầu trời xanh trong
Gió êm đềm xoa dịu nỗi đau đất đai, cây cỏ
Cuồng phong đi qua để tình người thêm thắm
thiết
Sức mạnh của cố kết cộng đồng từ thuở dựng
giang sơn.

Trên dải đất đàn chim lạc
rưng rưng
Trên dáng núi mình rồng
Thấm đẫm hồn đất nước
Ta nắm tay nhau bước về phía trước
Sau giông bão nhọc nhằn
Lại cất cánh bay lên.



NGÔ MẬU TÌNH

Tìm nhau

Phía sau những thân đê
bàn tay mọc trên bia mộ
tôi không thể nghe tiếng sóng
bao căn nhà chôn dưới đất sâu

Chẳng ai đặt tên cho nỗi đau
mưa trổ đồng
thở dài tiếng núi

Bạn  tôi tìm nhau trong mỗi bước đi
loạng choạng chiều khói bếp

Những cơn mưa vỗ vào nhức nhối
làng quê chia sẻ bình minh

Ngày qua
từng đợt sóng
liên hồi khoan thủng vào tôi


Lời yêu thương
               Thương mến gửi đồng bào trong bão

Ngày lên nắng ửng bão đi
Cầm tay xa ngái nói  người ơi.
Với nhau đến tận chân trời
Thương yêu  tiếng ru hời mẹ con.

Đồng bào hai chữ vuông tròn
Biết đâu giông bão lại còn gặp nhau.
Cùng qua nhiều nỗi thương đau
Cũng  phận cỏ lách lau kêu cầu.

Trần gian nhiều cuộc bể dâu
Thương người mái tóc bạc đầu đắng cay.
Ơn trên người  ngàn tay
Cho nên bão gió vội bay về trời.

Cây đời thắp sáng muôn nơi
Câu thơ lục bát một lời yêu thương.



NGUYỄN HỒNG

Nhớ sông Giăng

Sông Giăng bữa nớ vui lắm lắm
Nước đợi ai về để  xanh
Qua khúc quẹo mềm eo con gái
Hoa bông trang đỏ giữa rốn trời.

Câu  ai gieo bỏ ngỏ lời mời
Ta khách lạ mần răng dặm lại
Sợ vụng tiếng người sông Giăng tự ái
Biết lấy chi đền lúng liếng giận thương.

Mai ta về chốn ấy ngược đường
Nhớ lắm sông Giăng hiền môi con gái
Câu  dặm buộc lòng  lại
Con  gầy còn ngủ gật ven sông.


Làng Nủ ở đâu

Làng Nủ  đâu
Làng Nủ đâu rồi
Nào đã kịp biết nhau đâu
Ông trời gọi tên đưa Làng Nủ đi rồi.

Chỉ còn  tưởng tượng thôi
Như bao xóm thôn làng mạc đất bồi
Cái cây cho bóng mát
Con  cho thức ăn
Làng Nủ  nhau mưa nắng bao đời.

Bây giờ còn đâu giấc ngủ giữa trời
Giấc  trương sình bùn đất
Cánh nôi   đưa giấc
À ơi Làng Nủ mất rồi.

Chỉ còn ngọn gió mồ côi
Đêm đêm thức tìm Làng Nủ.



LÊ VĨNH TÀI

Cuối cùng Yagi cũng đến

“cuối cùng Yagi cũng đến”, nàng nói
bạn hiểu tại sao phải chờ đợi lâu như vậy
tại sao cơn bão lại dữ dội
tại sao đại dương  tận, cánh buồm lại rách nát

khi đến lượt
cuối cùng bạn cũng đến, mọi cái cây bên đường đều bật gốc
bạn sẽ trân trọng từng vết thương
 chúng  những vết sẹo thật đẹp

cuối cùng bạn thấy những cuộc phiêu lưu
trong hành trình bất tận của mình
nhận ra những gánh nặng tưởng như không chịu nổi
lại  sức mạnh của bạn

những nỗi đau tan nát cõi lòng, những giọt nước mắt đã rơi
khi đến lượt mình, bạn sẽ hiểu
việc phải đi qua những đường hầm tối tăm nhất
 để khai quật những viên ngọc

đến lượt bạn, giữa những vấp ngã
bạn khám phá mỗi một mất mát
đã biến bạn thành kiệt tác
như con người bạn

mặc  cả ngôi nhà bắt đầu run rẩy
bạn cảm thấy một  giật mạnh nhưng bạn không dừng lại
mặc  gió dùng những ngón tay cứng đờ của 
để cạy những mái tôn, nỗi buồn thật khủng khiếp

đã khá muộn rồi, một đêm hoang 
con đường đầy những cành cây   đổ
nhưng bạn bỏ những giọng nói đó phía sau
những  sao cháy xuyên qua những đám mây

bạn nhận ra của chính mình
sải bước vào thế giới

điều duy nhất bạn  thể làm
 quyết tâm cứu mạng sống
 duy nhất chỉ bạn  thể cứu
chính mình



Cơn bão sáng chủ nhật

sáng chủ nhật.
một cơn bão thơm ngát
trong tách  phê

cố gắng mềm mỏng
nhưng lại trở nên giận dữ

cố gắng trở thành nước
nhưng tôi lại  băng

tôi  thể trở thành
một trận mưa đá

nàng nói: hủy diệt  tái tạo cùng chính  một
chỗ, chẳng thế  người ta vẫn tôn thờ thần
Shiva, anh nhỉ?

như một cái cây trong cơn bão
gió mang từng mảnh của em đi khỏi anh
trong mỗi hơi thở
nhẹ nhàng đến khi chẳng còn  níu giữ



NGUYỄN ĐỨC BÁ

Còn đâu Làng Nủ

Còn đâu Làng Nủ chân đồi
Ngàn mây nghiêng xuống vành nôi quê nhà

Còn đâu bóng dáng mế pa
Tiếng khèn vọng lại lời ca ru tình

Còn đâu tia nắng bình minh
Mây vờn đỉnh núi lung linh gió ngàn

 tràn xa xót bàng hoàng
Núi đồi sụp đổ hoang tàn giấc 

Quặn lòng rơi xuống dòng thơ
Trái tim vỡ nát thẫn thờ giọt rơi

Sẻ chia nỗi đau bên đời
Lào Cai dấu nhớ. Bao người yêu thương…



Hương trăng

 giọt trăng
tan trên dòng sông lặng lẽ
trôi hoang một vệt hoài niệm
phiến rêu trầm tích
ru mềm ly thời gian
uống chén  say

 giọt trăng
rơi trên vùng  cỏ
đẫm hạt sương đêm
rụng vỡ
sợi tóc trắng vương
cuộc người chênh vênh bờ cát

 giọt trăng khô
rơi trên miền trăn trở
ru hạt mồ côi
khoảng trời  ức
neo phía giấc 

 giọt trăng vàng
rơi trên tóc em hương tỏa
phiến môi mềm
nghìn năm nghiêng say
đóa quỳnh hương khua vỡ
ánh trăng mơ...

Hương trăng khẽ run
trên đôi mắt em
bờ sóng vỗ
đêm ảo huyền
sợi gió ngẩn ngơ...

(TCSH54SDB/09-2024)

 

 

Các bài đã đăng