VÀNG A GIANG
Ký ức của một căn nhà hoang
Chờn vờn sương
căn nhà cũ ẩn hiện ký ức
đêm
gió núi quất vào
cơn cô độc gợn sóng
những bóng người đàn bà không chồng ngang qua đây
tiếng dế ỉ ôi... bao năm gọi bạn tình mà vẫn cô độc chỉ căn nhà
chống chọi với thời gian
từng mảng trình tường bong tróc như từng người đã bỏ ta đi
căn nhà hoang đầy gió
mùi thời gian quánh đặc
từng lớp rêu xanh lên phủ ký ức êm đẹp
trăng lên là những đêm đau
gió núi quất lên căn nhà xiêu vẹo
con rắn cô độc đã chết tự khi nào
xác thời gian
xác trăng
xác rắn
quyện vào nhau lấp lánh
căn nhà hoang - một nhân chứng - đẹp - đau - còn lại - ra đi
xồng xộc gió căn nhà hoang
hoang như một định mệnh
hoang như ngày tháng
rắn lột vỏ một đời mà vẫn không tước khỏi cô độc.
Khuôn mặt làng
Những khuôn mặt buồn đậu lên nhau
khi hình hài ngày mai còn chưa rõ
những chuyến xe trải ngàn cây số
chở nỗi buồn lê thê
học phận cỏ
côi cút mà không côi cút
từ đơn lẻ họ biết bấu vào nhau thành từng bãi
khi sóng to gió lớn họ đan vào nhau cùng xanh lên
những đêm mưa gió nơi xứ người
họ trở giấc
nhớ về quê mênh mang...
từng sợi khói chiều len cay mắt
thành sợi nhớ len cả vào giấc mơ
những khuôn mặt buồn tô lên nhau về một ngày mai rạng rỡ.
(TCSH429/11-2024)