NGÔ THIÊN THU
Đêm trăng thành nội
Người đi hái ánh mặt trời tắt
Một thuở chiêm bao quá nặng nề
Trường Sơn trải mấy mùa động lá
Ngọt ngào khúc hát thổi buốt tê
Nơi giã từ da vàng mắt đỏ
Cổng mùa xuân tức tưởi gầy vai
Đêm hớt hãi tâm linh trỗi dậy
Mười mấy trăng buồn rớt xuống ngai
Bên ghế người ngồi thêu áo gối
Màn sương chớp lửa lạnh ngang đầu
Chiếc ghế chừng nghe răng rắc gãy
Sụp mấy khẳng khiu ươn ướt sầu
Người đi hái ánh mặt trời tắt
Đem về nhen lửa quẳng lên trời.
Huế 4.1992
Câu chuyện về ...
... nàng Sơn Lâm nghìn tay nghìn mắt âu yếm tôi
xóa tan nỗi đau hôm qua
màu xanh xanh thêm và lời yêu mặn mà thêm
nàng hiến dâng tôi nụ hoàng hôn
mùa xuân đang thầm thì tinh khiết
tôi đến bên dòng sông
soi thấy mình là thú non
nhưng thoáng chốc
phía sau tôi thấp thoáng gã Giả Nhân
có cặp mắt lửa loang loáng nhìn.
(TCSH58/11&12-1993)