Nhịp sống thơ
Trang thơ Vân Phi
08:59 | 20/01/2025


VÂN PHI

Trang thơ Vân Phi
Ảnh: tư liệu

        Thơ Vân Phi đọc lên thấy những hình ảnh lung linh trong tâm trí, miên man nắng gió, phấp phỏm sóng xa bờ. Những chiếc lá tra trong tháng ba đỏ lửa một góc trời biển đảo; mảnh trăng trôi dạt về ngõ nhà người vẫn thao thức nhớ màu áo lính; ngôi nhà mộc vườn đầy mảnh gốm xưa, “hoa trang trổ giấc bao mùa”, v.v. Vân Phi viết những câu thơ nhẹ nhàng ngỡ như chỉ phủi lớp bụi thời gian trên bức tranh vẫn treo trong ký ức xưa nay. Đôi lúc tác giả cũng ngẫm ngợi nhấm nháp nỗi niềm của mình của đời, vói về người thân đã ngược chiều xa xôi, suy tư về “cặn tàn năm tháng”; cũng là khi tác giả vô tình trang hoàng không gian chữ nghĩa để ánh sáng rọi vào hiên thơ.
        Nhà thơ Vân Phi quê ở An Nhơn, Bình Định, hiện công tác tại Tạp chí Văn nghệ Bình Định. Anh đã in các tập thơ:
Ngày mắc cạn (2020), Gốm lưu lạc (2024), được trao giải thưởng và tặng thưởng văn học.
                                            
Ban Biên tập Tạp chí Sông Hương

 

Những ngày gió thả neo

Những cội mây già rủ nhau về đâu
đình làng ngõ xóm
hay phía gió khơi biển bạc mái đầu
những con thuyền đi tìm bóng mình
hình hài nào Âu Cơ
mẹ đưa con về biển

Ban mai
trên áo xanh người lính giữa muôn trùng
hải trình nào dọc miền đất nước
đã đau tháng ba lửa đỏ một khung trời
những chiếc lá tra thành chứng tích
người gửi hồn vào biển trùng khơi
Những ngày gió thả neo
chiều cứ vàng lên tóc
lần trang thư nghe biển bùi ngùi
gió đi qua bãi bờ lòng ai bến cảng

biển muôn đời bao dung
cưu mang những phận người bé mọn
em bao dung anh
xa cách kia con sóng vỗ về

Đêm đêm, ngọn đèn chong thức
đếm gì hải lý khơi xa
trăng của biển có ghé thăm nhà mình ngõ nhỏ
sưởi lòng em lúc anh xa nhà

Một sớm mai, ai đợi phía Chân Mây
ai đợi phía Cù Lao người trở về từ lòng biển
 một bông hoa nở trên cánh sóng
thắp lòng ai ấm những môi cười.


Trong ngôi nhà ký ức

Ba chỉ muốn ở lại với nhà xưa
với mảnh vườn đầy mảnh sành từ lò gốm cổ
 gốc me già, tuổi hơn tuổi ba
những chùm hoa vàng
những lá me xanh
những mùa thu tóc mẹ mùi bồ kết

Ba không muốn đi đâu
chỉ lụi hụi với vườn rau, luống cải
con gà, con chó quẩn quanh
gốc điệp bông vàng trước ngõ
hoa trang trổ giấc bao mùa

Ba muốn ở lại nhà xưa
đã quen rồi hơi ấm
của đất sành quánh quện phù sa
của vách tường táp lô hằn lên ngấn nước
của căn bếp quen bằng đôi viên gạch
của ngọn đèn xưa soi bóng mẹ chải đầu
của ấu thơ, ngày cũ còn nhau
lúc chúng con chưa kịp lớn…

 chúng con về rồi đi
giấc mơ thị thành chưa hằn vết sẹo
ba vẫn chờ vẫn đón
bao nhiêu năm một nụ cười hiền

Trong căn nhà ký ức
mùa đông bén ngọn
làm sao giữ nắng cuối ngày…


Đêm
            (Viết cho anh PVD)

Mưa chi mưa mãi
Gió trở
Đêm quạnh
Đắp lũy thành sầu
Khói thuốc đêm sâu
Mắt nhòa hư ảnh

Anh & đêm
Trói nhau tròng mắt
Giá như mưa
Vỡ
Những âm thầm

Giá như mưa
Xối nát ngày đông
 quên lối hẹn
Đá sỏi lòng mình bãi hoang chẳng tường điểm đến
Chỉ dòng sông - đêm - ôm trọn hình hài

Những ngợi nghĩ là phù du
Khói trắng thiên thai
Đời như chiếc gạt tàn mẻ sành đựng cặn tàn năm tháng

Đôi khi lòng cằn cứa
Bục chỉ vết thương non

Anh & đêm
Chỉ còn những giọt phù du đắng lên bờ môi khô nẻ
Khoác chiếc áo cũ càng thấy lạnh một vòng ôm
Loài ấu trùng nào của lãng quên
Sao không mục ruỗng nỗi đau cứ để xác ngày phơi lên hoài niệm

Anh & đêm
Con đường gió vụn
Chẳng đi hết bóng mình
Cớ sao
Mòn lối hoang liêu?

(TCSH430/12-2024)

 

 

Các bài đã đăng
Chùm thơ Kim Loan (15/01/2025)