Thy Nguyên - Nguyễn Thị Bội Nhiên - La Mai Thi Gia - Trần Ngọc Mỹ
THY NGUYÊN
Đi qua cánh đồng ngày chạp
Như bà dắt đoàn người trườn qua lam lũ
Chiều cứ thế già đi
Khói nhà ai dong duổi lãng quên
Đậu lơ là rặng tre làng
Như se vàng gốc rạ thẳng đều tăm tắp.
Thơ nối con với cánh cò trong câu ca của bà của mẹ
Một sớm nào xâu chuỗi vía con trong tiếng làng tiếng nước
Thơ nối con với khóm tre, ngọn bầu, ngọn bí
Cụm dong riềng vàng khát
Trổ hoa im lặng góc vườn
Mùa rốc ngôm tự tình gốc rạ
Lưng chạp cong lên se sắt cuối năm.
Chạp chìa tay trời giăng mưa khắp
Hạt mưa ngổn ngang vục đất khê nồng
Lời kinh từ phía ngôi chùa bền bỉ
Con gập đầu lạy tạ quê hương…
NGUYỄN THỊ BỘI NHIÊN
Đối thoại mùa Xuân
Hái quả trong vườn mẹ nhớ những con xa
Năm cũ hết vẫn không về ăn tết
Để lặng lẽ bên nhành đào, ngọn lửa
Bánh chưng xanh mẹ nấu đợi con về.
Những thì thầm vang vọng mấy sơn khê
Các con mẹ thưa rằng: Mừng tuổi mẹ
Mấy anh em đánh trận này đã thắng
Xin mẹ yên lòng, thưa mẹ, con đi.
Sau nụ cười đưa tiễn các con đi
Mẹ ra vườn bước chân thêm ngắn
Con ở lại trong đất lành mãi mãi
Để quê hương thấm đẫm một nhành xuân.
Chúng tôi, những người sinh sau chiến tranh
Mùa lá rụng về ôm choàng vai mẹ
Nghe trong tóc niềm mong chờ mẹ giữ
Chỉ biết cầm tay mẹ rưng rưng...
LA MAI THI GIA
Mùi mẹ
Mùi gì như là mùi mẹ
Khi hai tay con ôm lấy mặt mình
Đôi bàn tay vừa vin cành hoa thắm
Tiễn một người về giấc trăm năm
Mùi gì như là mùi mẹ
Quầy chuối ba hương chín nẫu mất rồi
Con sáo nâu bay về ăn trái
Sáo gọi bạn về sáo hát con nghe
Gió, gió ơi, đừng gọi mùa đông lạnh
Những cánh đồng tả tơi
Vườn của mẹ vàng tươi bông cải
Ngả nghiêng theo gió trời
Bụi chuối sân sau, hàng cau sân trước
Bế đàn con chĩu chịt gánh gồng
Cơn lũ trắng đổ về từ núi
Mùi mẹ thơm lừng trong căn bếp mùa đông
Mùi gì như là mùi mẹ
Giữa bôn ba con quờ quạng kiếm tìm
Xôi nếp một trong bàn tay con nắm
Nêm vị cuộc đời mặn quá mẹ ơi!
TRẦN NGỌC MỸ
Nói với anh về mùa xuân
chiều cuối năm đang dán chật lòng phố
bụi vò nhàu vạt áo người âu lo
tầng tầng mây xám hay đôi mắt thâm u
kéo đôi chân ngập ngừng cũ - mới
thôi nào, chúng mình hay làm quá lên
cần dọn dẹp màn mây đang rối
cần xóa đi một vài ý nghĩ
dẫu thế nào thời gian cũng tan đi
như đám đông kia dần dần thưa loãng
phố đang gọi mùa mới
tuổi chồng lên tuổi cho chúng mình sáng rõ
con đường chẳng thể không vui buồn
cuộc đời thì mưa nắng thất thường
làm sao tránh được khoảnh tắc nghẽn
mong thời khắc cao điểm đừng gắt gỏng đau nhau
giờ chúng mình chỉ tìm thấy trong trẻo khi nhìn vào mắt con
và ký ức đẹp đẽ đâu đó ngoi lên từ sâu nỗi nhớ
thôi đừng để chúng mình dần dà
ngụp sâu dưới biển suy tư trăn trở
anh hãy đưa em về khoảng trời quen
nơi bông sống đời đỏ rực góc sân
cửa nhà mẹ loài chim mải mê vui hót
những tay lá khua trời xanh bát ngát
chùm cau trĩu trịt gọi lá trầu già
tô thắm lại niềm tin một năm trượt trôi nhợt nhòa
anh sẽ thủ thỉ bên tai em
những thân thương giúp trái tim chúng mình ấm lại
thức dậy hòa nhịp vũ điệu mùa xuân.
(TCSH431/01-2024)