TRẦN VIỆT HOÀNG
Về Huế mùa xuân
Sông ấy gọi tôi về
ý nghĩ mùa xuân lên men bên gác cũ
những hàng cây rũ mình thinh lặng
gốm sứ hiểu nỗi niềm của gió
núi đồi phía mắt quen bỗng lạ
kinh thành phơi bóng
sương rêu tự tình
ngôn ngữ ấy mãi thuộc về thành phố
lời chào rót đầy những buổi mai
trà nương ghi dấu phận mình
trầm tích phía trăm năm tựa lửa
thanh âm vọng hơn mỗi độ mùa xuân
kiếp thuyền chài mang hoa qua bến sông
mùa này có còn ai ngược dòng
bóng núi trầm mặc phác họa
những nhạt nhòa vời xa
qua sông thấy mình gạn lọc
không đành bay đi
mây ở mãi tỏa ấm
tiếng chuông vọng về tịnh độ
gỗ rừng an lạc nhìn mầm non vừa hé
lời nguyện cầu thành thực
đất trầm ngâm
giữ ngàn dấu chân người hành hương chầm chậm
đỏ nến ngày xuân
hy vọng ngời bên căn gác
mùa thơm ngan ngát dọc con đường
Huế mới dần từ nỗi buồn cũ bao năm vẫn gợi
tôi về ôm lấy
một căn nhà có bóng mạ đốt hương…
(TCSH431/01-2024)