“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
Đuổi bắt với thơ, Thục Linh - Trần Vương Thuấn cùng cuộc chơi nho nhỏ này vừa đủ cho anh phiêu lưu với cõi riêng đầy thú vị của ý tưởng, của chữ nghĩa. Ngữ ngôn trong thơ anh nhiều khi không phải để chứng minh điều gì đó xa vời, mà chỉ đơn thuần là những chia sẻ rất thực, rất đời với mọi thứ mà anh nhìn thấy, quan sát được.
Độc giả có thể đã từng quen thuộc với giọng thơ học trò dễ đi vào lòng tuổi trẻ như Treo tình một thời, nhưng thử tiếp cận anh bằng chất giọng khác ở cõi lắng sâu khi chân dung của một con người thơ hiện lên dưới góc nhìn chiêm ngắm thế giới bằng phong thái tiêu diêu như tao nhân mặc khách xưa, nhưng cũng chứa đầy cảm khái, khao khát chia sẻ - hòa nhập với thiên nhiên, vũ trụ trong Hạ thụ. Và những mảnh ghép từ đời sống, từ những mất mát đơn thuần của thế gian này, nhưng đầy chất triết lý hiện sinh khi anh mô tả rất thực từng ý từng lời trong nỗi Hiu hắt với những câu từ kết đọng “Ta bước vào bóng tối/ Tóc má trắng dẫn đường”, hoặc có khi câu chữ của anh thả trôi vào một giấc mộng khát vọng yêu thương vì “Thế giới này quá chật/ Xoay đi đâu cũng đụng phải lưng mình”.
Ban Biên tập Tạp chí Sông Hương giới thiệu với bạn đọc nhà thơ, nhà báo Thục Linh - Trần Vương Thuấn quê Ninh Thuận, hiện đang làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh, anh đã từng đoạt giải Ba cuộc thi thơ của Tạp chí Sông Hương, 2001 - 2003.
Ban Biên tập Tạp chí Sông Hương
THỤC LINH - TRẦN VƯƠNG THUẤN
Hiu hắt
Ba mất gần mười năm
Má ngồi nhay tóc bạc
Con chó nằm im hơi
Vườn cây không rụng lá
Chị ba bước nhón chân
Vẫn rạn nền gạch cũ
Nén hương tàn nửa chừng
Thằn lằn tìm chỗ trú
Nước rỉ nhỏ ru ngủ
Cửa mục nghe kiến đùn
Nắng gõ tôn thành tiếng
Khô cong tiếng côn trùng
Đòn tay nhà mọt nghiến
Gió không lay nổi màn
Gương trên tường nứt rạn
Soi mặt người dọc ngang
Cơn mưa về nhỏ nhẻ
Vách thấm rịn mắt ghèn
Má quờ tay mây đục
Gọi người chẳng thành tên
Bóng cây cào xước nắng
Con mèo liếm giấc mơ
Giếng sâu hơn đáy huyệt
Gợn mặt ta mờ mờ
Ta ngồi mòn buổi sáng
Ta ngồi chật ban trưa
Những hiu hắt ngày xưa
Chụp ta ngày sắp tới
Ta bước vào bóng tối
Tóc má trắng dẫn đường
Vì đã mòn đời nhau
Xin lỗi em
Thế giới này quá chật
Xoay đi đâu cũng đụng phải lưng mình
Hạnh phúc xước những móng tay bấu vội
Thế mà anh trong dằng dặc đinh ninh
Tiếng chặc lưỡi dồn đời ta phía ấy
Thanh lồng con sắc quá lẹm tay người
Xin nhận cả phước phần anh máu chảy
Trôi mặt em khoảng giữa những đôi mươi
Con thức dậy nửa đêm gà tre gáy
Anh ngộ em khi đếm ngón tay mình
Chiêm bái nốt những lần em thất vọng
Anh hóa vàng, lần nữa, những bình minh
Phần em mất, đã tôn cao đời anh
Nên anh rơi đến giờ chưa chạm đáy
Tiếng con khóc lấp giùm đường đứt gãy
Thế giới này, vẫn chật, để quyên sinh.
Hạ thụ
Ta bỏ áo tơi tiết Cốc Vũ
Nhân gian đã ướt vạn năm rồi
Quê xứ tuổi tên bặt vó ngựa
Mưa cứ phải rơi, người đã trôi
Trọng hạ, ta một mình lên núi
Chùa xưa đã đổ, sót tiếng chuông
Ta gói thanh âm trong vạt áo
Phóng sanh nơi ngọn suối, đầu nguồn
Quý hạ, ta đầu trần dang nắng
Trời đất đãi ta như cỏ cây
Rừng người, cô độc ta quang hợp
Nước tươm hương rượu giữa hai tay
Ta xuống bình nguyên sum họp gió
Thiên hạ tung hô rồi tung hê
Cơn bão nhắc ta tay bưng mặt
Chỉ ta một lối vắng người về
Ve gội đêm ta hai màu tóc
Trăng đậu vai ta xin ngủ nhờ
Ta hát ru lời nồng nực cũ
Tiểu mãn vừa tan cuối giấc mơ
(TCSH57SDB/06-2025)