Chung Tiến Lực - Nguyễn Văn Thanh - Lê Viết Xuân - Lê Khắc Dinh - Lê Điểm - Trần Thị Tường Vy
CHUNG TIẾN LỰC
Đường ống Trường Sơn
Thương bao con đường
Nối tiền phương với hậu phương
Đường sắt, đường bộ, đường biển…
Đường ống - huyết mạch Trường Sơn.
Có gùi xăng vượt “trọng điểm”
Thùng phi sông suối thả trôi
Mới hiểu xăng dầu như máu
Vắt từ xương thịt mồ hôi.
Mặc OV-10 quần thảo
Vai mang, lưng cõng khí tài
Hiểm nguy, mưa rừng, gió chướng
Thần kỳ từ những bàn tay.
Luồn qua cheo leo đèo dốc
Len lỏi rừng rậm khe sâu
Khi nổi, khi chìm vào đất
Vươn dài mạch máu giao thông.
Rầm rập đoàn xe ra trận
Đạn bom khói lửa mù trời
Đông tây Trường Sơn hối hả
Xăng dầu luôn đến tận nơi.
Vượt qua mưa bom bão đạn
Giảm bao công sức máu xương
Điều không thể mà hiển hiện
Huyền thoại đường ống Trường Sơn.
NGUYỄN VĂN THANH
Mỹ từ và cỏ dại
Khi hoa hồng không thể lấp đầy cái dạ dày trống rỗng
Ta về làm cỏ dại mọc ven sông
Dẫu không thể ngồi trên bàn tiệc
Mở lòng ra nghe tiếng sáo mục đồng
Dù thấp bé - chẳng dễ gì khuất phục
Lửa loang đồng hạn hán cháy trời quê
Dẫu đó là bão giông luôn vùi dập
Cỏ vẫn xanh ngăn ngắt những triền đê
Chẳng muốn làm cây thông vô vị
Khi hổ phách không còn đứng reo nữa mà chi
Làm vạt cỏ xanh rờn trên mặt đất
Để muôn đời muông thú chẳng rời đi
Ta từ giã những mỹ từ không sờ tay lên được
Những loài hoa ngăn lối bướm ong về
Những sáo rỗng học đòi trong ngàn câu chuyện phiếm
Nguyện trở về làm cọng cỏ bãi sông quê
LÊ VIẾT XUÂN
Khúc hát Điện Biên
Quá nửa đời mới đến được Điện Biên
Một sáng bình yên đầy trời mây trắng
Những tấm bia vàng tươi màu nắng
Khói hương trầm trắng tóc vờn bay
Như có người nhè nhẹ cầm tay
Dắt tôi lần theo hàng hàng mộ chí
Những dòng tên anh hùng liệt sĩ
Ngấm vào tôi qua trang sách, vần thơ…
Nay gặp các anh cứ ngỡ trong mơ
Nắng lung linh, thì thầm gió kể
Gương mặt hồn nhiên hiện lên tươi trẻ
Tựa chiến hào lau súng, hát bâng quơ…
Mấy mươi năm - ngày ấy đến bây giờ
Các anh ngủ ngon giữa lòng đất mẹ
Điện Biên ơi, sao mà yêu đến thế
Khúc hát nao lòng… ai hát sáng mai nay...
LÊ KHẮC DINH
Thương mùa
Lao xao tiếng hạ sau hè
Con chim cuốc gọi bờ tre cuối làng
Cánh đồng rục rịch mùa sang
Rơm thơm rải vạt nắng vàng sân phơi
Cái thời kéo trục xa rồi
Còn nguyên dáng mẹ một đời nón mê
Vẹt mòn in dấu chân quê
Lưng còng dáng lúa bộn bề tháng năm
Đêm hè vằng vặc trăng rằm
Một vầng trăng khuyết âm thầm trong đêm
Lén con ru khúc êm đềm
Lặng trầm mẹ kéo giữa miền ca dao
Bóng mẹ nhỏ, đống thóc cao
Hành trang con bước qua bao tháng ngày
Con về với mẹ chiều nay
Rơm đồng không đốt mà cay cay lòng
Xa xa thấp thoáng bên sông
Có con cò trắng ngược dòng cơn mưa…
LÊ ĐIỂM
Ươm nỗi nhớ nẩy mầm
Đêm Ngự Bình
tiếng hát cuồn cuộn xô nhau vào vách núi
đốt màn đêm rực lửa
sương khuya đồng lõa mắt ai cười
ta ngẩn ngơ như phải lòng sỏi đá
tâm hồn lộng gió reo vui
Lá rừng xào xạc tên ai
sông thầm thì bồi lở
bỏ bùa cảm xúc
Đêm Ngự Bình
tỉnh - say. Hư - thực
Eva lạc lối địa đàng
giấu khúc quanh số phận
vào nếp gấp thời gian
lặng lẽ
ru giấc mơ hoang
ươm nỗi nhớ nẩy mầm trong ngực núi...
TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Anh ru em ngủ
Hãy ru em đi anh
Người em thơ bé dại
Trong giấc ngủ an lành
Em yêu anh mãi mãi
Anh hãy ru em ngủ
Cái võng mắc hai đầu
Vòm cây xanh ấp ủ
Lời ru anh ca dao
Hãy ru em đi anh
Nơi đó cách bụi trần
Lòng em như tơ lụa
Hồn anh như cây xanh
Ru em ngủ thật sâu
Con đường thiêng liêng đó
Anh canh cho em ngủ
Bằn bặt với trăng sao
Hãy ru em đi anh
Ngấn nước mắt long lanh
Đưa em vào trong mộng
Em ngủ giấc an lành
Ru em ngủ đi anh
Đêm xuân tình có một
Và hai tay ôm em
Ru em bằng nước mắt
Hãy ru em… anh ơi
Quên đi hết cuộc đời
Đưa em vào giấc ngủ
Bình yên giữa đất trời
Hãy ru em đi anh
Bằng lời thơ cháy bỏng
Nâng em vào chung mộng
Cho giấc ngủ an lành
Em mong em hóa bướm
Bay đậu trên cành hoa
Anh hãy ru em ngủ
Mộng đẹp thành đôi ta
(TCSH57SDB/06-2025)