ĐẠI DUY
Ngô đồng
Cây ngô đồng đứng trầm bên điện
Lặng nghe mùa cũ rụng qua tay
Lá đỏ rơi như lời tiễn biệt
Mà hồn xưa vẫn đọng nơi này.
Đêm Huế sáng bằng trăng nhã nhạc
Từng cung đàn vọng giữa cung sâu
Tiếng tỳ bà ngân lên cổ tích
Gọi hồn xưa thức giấc đêm thâu.
Ánh đèn châu soi qua lối nhỏ
Vọng phách trầm gợi dáng vua xưa
Bóng áo ngự thấp thoáng hoài niệm
Giữa muôn trùng sương phủ giao thừa.
Thời gian chảy qua từng phiến ngói
Qua dáng cây nghiêng bóng mộ rêu
Nhưng khúc nhạc chưa từng tắt lửa
Vẫn ngân nga - cổ kính, nhiệm màu.
Ngô đồng đó - một lời thề cũ
Giữ hồn kinh, giữ tiếng lòng xưa
Đêm nhã nhạc, dẫu đời trôi mãi
Vẫn còn đây - một Huế không mờ.
Lá thư ở lại Điện Biên
Tôi mở chiếc hộp gỗ cũ kỹ, lớp bụi thời gian phủ dày
Một lá thư ngả màu lặng lẽ
Nét mực nâu đã nhạt nhòa như những ký ức lùi xa
Là thư của cụ - người thanh niên xung phong năm nào
Từng đi qua chiến dịch Điện Biên lịch sử.
Con ơi, hôm nay đơn vị bố vừa kéo pháo vào trận địa
Lạnh và mệt, nhưng lòng ấm áp
Vì biết mỗi bước chân là một bước gần đến độc lập
Ở nơi đây, đất và người
Đã hóa cùng nhau thành một ý chí.
Những dòng chữ run run nhưng kiêu hãnh
Tôi đọc trong tiếng gió rì rào như nhắc lại âm vang đại bác
Chiếc lá rơi trước hiên nhà, nhẹ nhàng mà day dứt
Như lời cụ kể về đồng đội
Nằm lại nơi rừng Mường Phăng.
Nay Điện Biên không còn khói súng
Đồi A1 xanh màu ngô, quốc lộ trải dài nối liền bản làng
Trẻ em cắp sách đến trường, nụ cười rạng rỡ dưới mái nhà mới
Nhưng mỗi viên đá, mỗi tấc đất, đều in dấu chân một thời máu lửa.
Cụ đã già. Lưng còng, tóc bạc
Nhưng mỗi lần nhắc đến Điện Biên
Mắt cụ ánh lên - như hồi còn trẻ
“Tao không sợ bom, chỉ sợ người sau quên mất những gì tụi tao đã đánh đổi”.
Lá thư ấy, tôi đặt lại vào hộp
Khẽ khàng như chạm vào quá khứ
Không phải để quên, mà để nhớ rằng:
Hòa bình này không tự đến
Và lịch sử không bao giờ là một chương khép lại.
(TCSH437/07-2025)