NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ
Trà sớm
Mùa nắng xuyên qua kẽ lá thưa
ô cửa nhỏ
bắt dần ánh lửa
Bình minh hay ánh sáng cuộc đời
nghe ơn gọi
xin dâng
Khói trà
vùng nắng ấm,
vơi tan phiền muộn, âu lo
tiếng kinh cầu nơi trái tim
luôn rõ
Bình minh nơi ánh sáng cuộc đời
nghe ơn gọi
ta đâu đó…
Nơi sắc trà
nhấp nhánh
buổi đầu ngày
Dòng nắng ấm
sáng dần
sau khe cửa
Mùa thơ dại
Không còn nữa những mùa thơ dại, tôi nhìn ai chạy mãi trên đồng
Cánh diều trắng mây trời cũng trắng tựa cánh buồm nơi gió sớm
rong chơi cứ vô tư đuổi miết thôi qua đồng bãi lúa vàng mê mải
triền sông xa chẳng biết ngọn nguồn bao sóng lớp nghiêng về muôn
hướng đồng xưa ngập dấu chân trâu tháng ngày đi như bóng câu
người gieo xuống đất mùa sương giá miền xưa xanh nhớ nhạt nhòa
Chúng ta đã có lần dừng lại, giữa khoảng trời mây đến bao la
Thuở trong trắng chẳng cần ngả giá.
Không còn nữa một mùa thơ dại, tôi nhìn ai nằm lại trên đồng
Đêm ngày bấc giữa vườn trăng sáng căn nhà gỗ mẹ ngồi đan áo
gió đong đưa cánh liếp buồn cây bàng ngủ phía mùa đông giá
buông dần những chiếc lá rơi như đã rồi xa và sẽ dần qua đêm sẽ
khép mắt buồn yên tĩnh hồn mưa làm kẻ không nhà
Năm tháng vẫy vào năm tháng, vỗ về hết thảy lầm than
Đón người vào đất biến tan.
Không còn nữa những mùa thơ dại, tôi nhìn ai chạy mãi trên đồng
Điểm đến… Có phải nơi tôi dừng lại.
Và giờ đây gặp được tôi không?
(TCSH442/12-2025)