Gõ cửa Hà Nội nhớ Ta đã qua những đêm hoang vu Đến bao giờ ngủ bù cho Hà Nội Ngủ bù cho đêm nằm tưởng tượng hương hoa sữa tưởng tượng vị sấu ngâm tưởng tượng em đến sáng còn thèm Ta đã chui qua vòm ô Quan chưởng Vác chõng lều qua ngõ Trường thi Hồ Tây tình nhân mà không em ở đó Hà Nội nóng ong ong nhắc nhớ điều gì Vẫn thèm yêu hơn là thèm gió Hà Nội, ta đi tìm bức tường vôi lở lề đường gạch vỡ phủ rêu. Gió ôi ta hiểu vì sao ngươi không thổi lên mái tóc em Sợ pha loãng đêm nay Đêm bay đi mất Đêm lênh đênh bên ngoài khung cửa Run lên như một chú mèo Thèm một mình leo lên gác nhỏ Nhìn theo Đoản khúc bất chợt Chậm và buồn mái tóc dài ơi Xin hãy quên gì không đáng nhớ Xin giữ chỗ ta ngồi một thuở Đêm mưa gõ điếu thuốc lặng im Ta đã mất em giữa bao nhiêu mặt nạ Màu tím, màu vàng, màu xanh Tiếc cái nhìn long lanh Đôi mắt em ngày xưa Nước mắt. Những câu thơ không có thật nữa rồi Ta ngồi đọc lại ta thời phù phiếm Những ngày thơ như chiêm bao ẩn hiện Tuổi như mây trôi trên mỗi phận người. Không ai về tạ lỗi nữa, mây ơi Thôi đừng trắng cho ta đừng khóc những câu thơ ngày yêu khó nhọc nhiều khi hạnh phúc cũng buồn Rồi sẽ lãng quên trò chơi câu chữ Câu thơ rơi như nước mắt của mình! LÊ VĨNH TÀI (nguồn: TCSH số 154 - 12 - 2001) |