Nhịp sống thơ
Chùm thơ Đinh Hạ
16:32 | 05/10/2009
Tên thật: Trần Văn MườiSinh ngày 9.9.1982 tại Đông Yên, Phúc Thành, Yên Thành, Nghệ AnTốt nghiệp Đại học sư phạm Huế (Khoa ngữ văn)Đã có thơ, truyện đăng trên nhiều báo chí Trung ương và địa phương với các bút danh: Đinh Hạ, Minh Châu Trần, Trần Đông Yên Phương.Giải khuyến khích cuộc thi thơ lục bát của Báo Tuổi trẻ 2003.
Chùm thơ Đinh Hạ
Nhà thơ Đinh Hạ







ĐINH HẠ
           

Về Huế
               
        (Tặng chú Đoàn Thạch Biền)

Lâu lâu mới về Huế
Ra ngồi bờ sông Hương
Sông muôn đời vẫn thế
Cứ trôi những kiếp buồn

Lâu lâu mới về Huế
Gặp bạn bè lai rai
Đem chuyện đời ra kể
Nghe rặt tiếng thở dài

Lâu lâu mới về Huế
O nớ đã lấy chồng
Ngồi hát ru con trẻ
Thấy mình buồn mênh mông
Lâu lâu mới về Huế
Sang Gia Hội chờ trăng
Ăn bún bò quán mệ
Nhớ nước chè vị gừng

Lâu lâu mới về Huế
Lòng vòng có chi mô
Không lẽ vào Đại Nội
Áo mão thử làm vua

Lâu lâu mới về Huế
Thương cơn mưa lạc mùa
Mặt chữ điền thôn Vĩ
đi về thời xa xưa...


Lời cây


Ngực lõm sâu, từng đường gân ứa thịt
Rỉ máu trinh nguyên ra lớp vỏ sần sùi
Khóc chưa cạn những nỗi buồn trống rỗng
Sự sống bắt đầu từ một tế bào phôi

Đêm ngờm ngợp hành trình tiếng vọng
Có con chim làm tổ thân cây già
Môi chiêm chiếp khúc ly tao phấp phỏng
Như tiếng kinh cầu đêm nguyệt thực khát khao

Tuổi được tính bằng đường vân khó nhọc
Rễ ăn sâu vào đất mẹ cỗi cằn
Những chiếc rễ nhọn và dài
                                    ngóng cổ chờ cơn áp thấp
Quang hợp vui buồn... chất diệp lục chảy về đâu?

Đứng một chỗ mà chịu nghìn giông bão
Cơ thể sần sùi, lá bục vỡ kiếp phù sinh
Vẫn ngồn ngộn tình yêu sau mỗi lần thay áo
Dẫu nghìn năm không một kẻ hiểu mình...


Chuyển mùa


Đêm nứt nẻ bờ ngực sông hổn hển
Con dế chui lên từ cuống rạ gọi mùa
Thôn nửa khoả thân tắm trăng trên bến
Gió cuối ngày trút xuống những già nua

Đạp chân đất lên bờ để héo cỏ
Chị sang xóm bên gánh nước giếng làng
Mẹ khó ngủ chiếc quạt mo phành phạch
Ngõ quê lập loè đom đóm đi hoang

Đêm cá quẫy đớp phải vầng trăng khuyết
Mặt nước loang xao động tiếng cười.
Vạc ăn đêm về kêu buồn da diết
Tôi giật mình thương cả giọt sương rơi.

Sông quê chảy một đời không tới biển
Cứ quẩn quanh trên thân phận đói nghèo
Mẹ nhẩm tính những tháng ngày chắc lép
Con đò chiều mắc cạn giữa gieo neo

Quê lam lũ muối quả cà cũng khú
Tay bầm chai đất toé lửa cuốc cày
Cóc chẳng buồn nghiến răng gọi mưa nữa
Trời chuyển mùa vần vụ gió heo may...

(188/10-04)




 

 

 

 

 

Các bài mới
Các bài đã đăng