PHAN VĂN TỪ
Đò ơi
Chẳng ai gọi tên tôi Chỉ tiếng "đò ơi" vang lên bên mép nước Mười ba tuổi chèo đò Đến giờ tóc bạc trắng Bao lớp người qua đò lớn lên theo năm tháng Đôi bờ sông thay đổi đến lạ lùng Tỗi vẫn chèo đò đưa khách qua sông Vẫn trẻ trong ngàn xưa tiếng gọi: - Đò ơi!
Tôi thuộc bến đò như thuộc đời tôi Vực Ác xoáy tròn chân Rú Quánh Hòn Vợ hòn Chồng sau bao mùa lũ cuốn Nhập vào nhau ngang tàng giữa dòng trôi Bờ phía Dùng cứ rộng thêm bãi bồi Bờ Chí Sơn nước cứ bào sạt núi Chỉ có hướng con đò tôi không đổi Ngày ngày sang ngang theo tiếng gọi: - Đò ơi!
Bao người đã đến với tôi Bao người qua rồi không trở lại Bao người thành khách quen Thành người thân Miếng trầu chia nhau Chia nhau niềm vui, lời giận dỗi Bằng cây sào, mái chèo Con đò qua rồi trở lại Nối nỗi lo giữa đêm đông tối trời Nối ngày lũ nước liếm ngang sườn núi Ơi tiếng gọi khẩn cầu và dữ dội: - Đò ơi! Đôi bờ sông lở bồi Bao người thân hóa thành xa lạ Mái tóc bạc khom lưng đẩy sào rồi sẽ không còn nữa Lại hoàn nguyên trong tiếng gọi: - Đò ơi!
Giữa trưa phố Dùng
Phố ngủ yên trong tiếng ve Phố ngủ yên trong tán xanh cây lá Em ở gần và em xa lạ quá Vui hay buồn nào biết đến từ đâu
Yêu nhau nhiều để thêm giận cho nhau Giận nhau nhiều để yêu thêm nhiều đấy Nhưng mà thôi cuộc đời là vậy Giữa tròn xanh mình giấu bóng mình.
VƯƠNG HỒNG HOAN
Biển
Biển cũng đẹp Nhưng biển chẳng hiền đâu Biển hiền khi Trời hẩng sáng Đứng trên bờ Nhìn ra Sóng vỗ nhẹ Như ru ngủ Những con tàu Biển dữ dằn Khi Những đợt sóng Cuồn cuộn Ồn ào Biển ơi Biển có biết Tâm hồn ta Cũng như biển Lúc vui Thì hát Lúc buồn Thì nước mắt rơi.
NGUYỄN TẤT HANH
Điềm Phùng Thị (*)
Khi đút hai tay vào túi - thật sâu (**) Bà vẫn nghe những hạt bụi ly hương run rẩy Những mẫu tự của bà Thấm cái lạnh của miền cực Bắc Tìm về địa chỉ cố hương Dựng vẻ đẹp trầm tư mặc tưởng.
Từng giọt lệ cô đơn Bà để "Vọng phu" âm thầm hóa thạch Bởi vạn năm sau vẫn những kiếp người Một "vách mẫy" cô đơn co quắp "Trăn trở" không màn Hay tín hiệu trôi vào góc chết Mà phát đi sóng vỡ thời gian?
Lời an ủi vẫn trở về đáy túi Mong manh giọt sương thao thiết trong bà Biển cô tĩnh mò kim - đành vậy Rút đáy hồn dâng một bông hoa. Năm 1998
------------------------------------------ (*) Điềm Phùng Thị sinh năm 1920 tại Huế - Bác sĩ, Nhà điêu khắc Việt Nam tại Pháp, Viện sĩ thông tấn Viện hàn lâm khoa học Châu Âu về văn chương và nghệ thuật. Người được giới thiệu trong từ điển Larousse... về hội họa và điêu khắc "Nghệ thuật thế kỷ 20". (**) "... Nếu tôi thất bại và chẳng ai chìa tay cho tôi, tôi sẽ đút tay vào túi thật sâu. Mặc kệ..." (Lời Điềm Phùng Thị)". - Những từ trong ngoặc kép là tên tác phẩm điêu khắc của Điềm Phùng Thị.
Từ bản tin cuối ngày
Sau những câu thần chú gọi vừng rơi bên lề thế kỷ Là bản ngã sủi tăm Là cặp mắt hoang vu ngời lên im lặng Là ý nghĩ âm thầm sau những tung hô
Từng yên ả hồn nhiên Ngày đã ru bằng thấu hiểu lòng mình đằm mặn Ngày đã ru song sóng lo âu Đêm ác mộng gặp bao loài thủy quái Mò mẫm tranh đua ăn lộc gian nguy Vẳng trong ấy từng lời, từng lời hát...!
Rất có thể tôi đã vỡ ra từ lụi tàn của bao nhiêu mơ mộng Để quên đi rền rĩ cáy cua cầu nguyện qua ngày Để quên đi giai thoại rong rêu bơ phờ ngơ ngác.
Khi gắng gỏi vượt qua vô cảm ban mai Tôi lắng nghe tiếng quả chuông đa mang vừa dìu tôi qua bến cam go Và tôi biết mình vẫn nuôi cả hoài nghi cùng hy vọng Khi đến với những gì còn lại trong mơ. Tháng 9 năm 1999
NGUYÊN QUÂN
Chiều ở Thiên An
Từng chiếc lá găm vào tôi tĩnh lặng Mặc hồ nhiên xanh ngút gió ngàn Sẩy tay vin cánh chiều đã mỏi Để vốc về đầy bóng mắt ưu tư
Ném viên sỏi mơ hồ lên trí nhớ Sóng lăn theo ngân vọng hoang vu Đồi dốc trượt thêm nhánh đường bụi đỏ Chiều trượt qua tôi lớp lớp thông già
Ký ức mùa ngâu
Đất trần truồng cuống rạ khô trơ Ký ức cánh đồng qua mùa gặt hái Đêm gối ta lên nức nở tiếng vạc sành Gió cuối vụ hanh hao vùng ngực cháy
Đêm mải miết hành hương về vô vọng Ngọn nến xanh tưởng niệm ngày sinh Nhánh tay đan nửa vòng mê hoặc Bóc trắng mặt người trong lớp kính bình minh
Như muối sương từ mùa thu tiền kiếp Em ngấm vào ta cái nhớ dịu dàng Để tháng bảy bây giờ đàn chim xưa thắc thỏm Theo cơn mưa làm chiếc mống sang ngang
DƯƠNG THU HẰNG
Với Huế
Tôi ước phố mưa Để nghe thấu "chiều nay xứ Huế" Tôi mong có lệnh cấm thành Để thấy Huế dịu trầm như tưởng tượng
Nếu bây giờ mất điện Đại Nội sẽ cổ kính hơn Chùa Thiên Mụ sẽ linh thiêng hơn Dưới ánh trăng trầm mặc Cầu Trường Tiền ngã vào lòng sông Hương vẫn đêm ngày chờ đón Đêm càng lộng gió Và hữu duyên đâu cần rõ mặt cạn lời
(130/12-1999)
|