| 
 
 
 
 
 
 
 
 LÊ LÂM ỨNG
 
 
 Nỗi buồn của dòng sông
 
 Lời của những dòng sông biên giới các quốc gia
 
 Từ khai thiên lập địa
 Thân phận ta : dòng sông
 Đêm ngày mê mải chảy
 Giữa đất trời mông lung
 
 Ta trong veo dịu ngọt
 Mà đằm nặng phù sa
 Ta làm nên sự sống
 Cho đôi bờ hiền hòa
 
 Nào đâu ta có biết
 Con người chia đôi ta
 Thành phần riêng mỗi nước
 Buồn vui nghiêng đôi bờ
 
 Nào đâu ta có ngờ
 Cái ác lặn giữa dòng
 Xé lòng mình ta chảy
 Chở nỗi buồn mênh mông
 
 Nỗi buồn bay xám trời
 Nỗi buồn lặn đỏ đất
 Thành nỗi lo phập phồng
 
 Ơi con người, con người!
 Ta chỉ là dòng sông
 Đừng bắt ta khắc khoải
 Quặn đau chở nỗi buồn
 
 
 NGUYỄN SĨ CỨ
 
 
 Phố cổ
 
 
 Chợt vỡ òa từ trên mái phố
 Hòa âm mèo réo gọi bạn tình
 Nén tiếng thở dài dưới vòm phố cổ
 Thiếu phụ tự mình níu giữ ngày xanh.
 2/99
 
 
 Tháng Ba
 
 
 Ta có là ta thuở xưa không
 Khi tháng Ba về run run mắt lá
 Tâm hồn khép mở thị thành
 Ký ức hiện về khói len mái rạ
 
 Bầu bí giờ này đơm hoa
 Triền đê rụng đầy sắc đỏ
 Cây cầu già nâng tiếng mõ trâu qua
 Rét mướt lùi ra phía ngõ
 
 Tháng Ba qua phố
 Nghe tiếng khẩn nài
 "Chú đánh giày không chú"
 Giật mình quen giọng nói người làng
 Tháng Ba như người mất máu
 2/99
 
 
 LÊ VIẾT XUÂN
 
 
 Em và thơ
 
 
 Đang lành lại vướng vào thơ
 Khiến anh lắm lúc thẫn thờ, bâng khuâng
 Nàng Thơ đâu đó quẩn quanh
 Tìm hoài chẳng thấy... bất thần hiện ra
 Người trầm trồ, kẻ xuýt xoa
 Nàng Thơ đỏng đảnh như là người dưng
 Cuốn theo chiều gió chẳng dừng
 Vầng trăng lặn mọc rưng rưng hao gầy
 Còn em đó, với anh đây
 Chúng mình còn mãi giãi bày với Thơ
 Em thì thật, thơ thì mơ
 Suốt đời anh mãi bất ngờ vì em.
 Huế, Xuân 99
 
 
 NGUYỄN SƠN NHÂN
 
 
 Ru hời giấc mộng chữ
 
 
 Quay lưng về phía người
 Từng số đeo gáy sách
 Bày hàng trên giá cao
 Mãi rút ra từng lá thăm cho quẻ
 Thư viện đại học chiều nay
 Ngập sân lá bàng rơi không ai dẫm
 Cúi xuống những ngựa chiến xõa bờm
 Mải mê gặm chữ
 Vẫn lặng lẽ cuộc đua người
 Chân ghế đặt lên vạch vô hình cuộc chạy
 Không nhìn ai bên cạnh
 Lắp kính những đôi mắt bươi bới cẳng gà
 Xuống đọc xuống nữa
 Vực thời gian câm tung tóe
 Sâu trong giếng sự nghiệp mỗi đời người
 Hun hút tiếng vang hòn sỏi xanh tuổi trẻ
 Lật qua lật qua trang
 Gió quạt trần đóng hộp
 Còn lại với mây chiều
 Mắc ngoài hiên mũ áo
 Đã khuất rồi...
 Bóng ai không đợi nữa
 Vĩnh viễn ở lại đó lá bàng khô không chữ
 Mười năm sau... lượm đọc một mình
 Thư viện ru nôi bốn bề kê gối sách
 Nhừa nhựa mắt trường đua
 Quầng thâm chữ đêm và ngày khát sữa
 Rất tự nhiên
 Úp xuống ngủ ngựa bờm say giấc
 Sách bỏ màn khuôn mặt trẻ
 Huế - 99
 
 
 NGUYỄN NGỌC PHÚ
 
 
 Hoàng hôn độc bình
 
 
 Gót hoàng hôn bỗng quay về bến nhớ
 Vết rạn ngày qua khảm ký ức lòng thuyền
 Ta dấm rượu ủ vào bếp trấu
 Em như là chưng cất mới lên men
 
 Mùa hạ thôi nôi tiếng tre, tiếng trúc
 Ta ở bên này lệch phách : "lới lơ..."
 Có chú chìa vôi nhúng đuôi vào nhóng nhánh
 Con chuồn kim xâu chỉ nối tơ vò
 
 Chiều thong thả rót men vào chiếc bình ký ức
 Vấn vít đời ta dây bí, tay bầu
 Đêm đông lạnh vầng trăng như lát chanh mới cắt
 Mặt trời lên từ miệng bát chiết yêu...
 8/1998
 
 
 MINH QUANG
 
 
 Soi gương
 
 Giật mình nhìn thấy trong sương
 Trên đầu tóc đã điểm sương mất rồi
 Tưởng là mãi tuổi đôi mươi
 Ai ngờ thấm thoắt bốn mươi nghiệp trần
 Vô tình năm tháng trôi nhanh
 Đến khi ngẫm lại nửa phần đời qua
 Soi gương, bừng chợt tỉnh ra
 Má hồng, mỏng phận, phôi pha... Lẽ nào?!
 Câu thơ để lại ngày sau
 Bây giờ đâu, đã có đâu bên mình
 Mải mê... dẫu cuộc hành trình
 Gió mưa, nắng hạn, gập ghềnh bước đi
 Nghĩ mình rồi có ích chi
 Riêng lòng riêng biết, nói gì với ai
 Đường xa bền sức bền vai
 Nghe trong tâm tưởng gọi hoài ý thơ.
 
 (123/05-99)
 
 
 
 
 
  
     |