NGUYỄN THIỀN NGHI
Mưa Huế
Mài gọt nhớ có khi thành mưa Xám thêm những gì Huế có Em đến như dấu cảm vắt từ giọt đàn Ướt tình tôi từ những gì khốn khó
Mưa cứ bước bằng dấu buồn rất cổ Mà nghe mục rã đến tận lòng Nhếch môi chạm vào tay đời lạnh trắng Da diết ai buông tiếng hẹn thề
Rét Huế tuôn từ nét xưa Tím con đường đưa người qua ngõ khác Con thuyền trùm mưa lay lắt kỉ niệm Tiếng hò gieo quặn sóng trên sông
Mưa. Nhớ. Thâm trời. Thâm đất Đội mưa đi cấy nụ buồn Em lồng tiếng rao mùa vào gió Ướt sũng tình tôi lời sông ru
Kéo dãn chiều lên dài chi nữa Phố vẫn phố. Người vẫn người đã biệt Mưa vẫn tự ngọn nguồn tuổi nhớ Lấy gì gói kín Huế chiều nay?
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Từ Pleiku
Từ góc đôi mắt gỗ nhìn đám mây đồ hình vượt qua mọi thước đo...
Đỉnh núi đâm toạc vòm thấp con sông chảy nhòa lũng cao và mặt trời như giọt nước chín lăn trên chiếc chảo
Thỉnh thoảng tan mất một ít hiện thực chỉ còn là giấc mơ trong đôi mắt gỗ mở trừng trừng chực nuốt những tiếng chiêng khằm những tiếng Đinh - puốt, Đinh - năm ẩm mục những đôi chân bó váy
Lòng em như đất bazan màu mỡ mọc lên những điệu múa khói say mèm những chiếc cần tun hút chọn giấc mơ mà cắm những ống rượu ngọt lừ cợn trấu dìu thơ ta vào mộng mị của đêm
Đêm thác chảy xói mòn những điều tỉnh trí ngập ngụa con đường xiêu vết chân trâu mặt trời thức giữa vô cùng trống vắng núi biếc xanh và con sông xanh
Tâm ta xanh nhìn qua đôi mắt gỗ đó là mặt trời trẻ sau những đôi chân bó váy mùa xoang nào màu thổ cẩm còn vương bên riềm mắt những ngôi nhà sàn ở Pleiku...
TRẦN TỊNH YÊN
Về Vĩnh Phúc nhớ câu Xoan cũ
* Gởi những cô gái ở Đại Lải
Chim xuân bay khẽ qua chiều Đêm thổ cẩm đẹp váy Kiều trung du Buồn đèo suối khép trầm tư Nghe ngày rụng giữa sương mù câu Xoan Ngồi khuya ngó xuống muộn màng Tay ai thả lụa trắng ngàn hoa lau Câu Xoan cũ nay về đâu? Để sầu dựng mộ bên cầu sương thu Thương em tóc ngắn hiền từ Mai về em có tương tư người về
Em mời ta chén bùa mê Để ta say suốt dặm về tà dương Người một phương - ta một phương Đôi lòng như quán bên đường cái quan Trái tim tưởng đã bỏ hoang Một người ngỡ đã cũ càng - Bỗng yêu! Nhà sáng tác Đại Lải, tháng 7/2009
HUỲNH LÊ NHẬT TẤN
Điệu rơi
Những chiếc mặt hóa trang lộng lẫy Rụng vờn Mắt mơ hương hoa Nghĩa là thân nét tôi đang trôi Ròng rã đến một ngày phải dừng Thở hấp vào lòng mẹ Úp mặt vào bào thai Tôi khóc thuộc phía chân trời mơ mộng Xanh mùa vội tan
Ô hò tiếng đổ bóng khuôn mặt già nua In lại bóng thân hình mình Im-nằm lắng và bỗng chót lao vút về vùng nắng ngời Tung tăng điệu kinh cầu mặt trời sẽ thức Phiêu du buồn chen vào tường khói ám
Những gương mặt tôi yêu Nhập hồn vào lá thuyền Trôi... Trôi nét mặt quay vòng Rơi cả tôi dạo vào những khoảng không gian Yêu đương
Trong sắc thái mắt say vô hình Tôi yêu những vàng vọt hong khô Và vạn mặt đang hiện hữu trần đời Khỏa dáng Múa khúc nhạc Đổi mùa Mọc lên phố cây mưa Tôi muốn nói vạn vật đều rơi
NGUYỄN QUANG HƯNG
Nguồn sống Tặng nghệ nhân ca Huế Minh Mẫn
Tóc bạc lưng cong Dáng ngồi gió thoảng mặt sóng Tiếng người ca như núi
Chầm chậm buồn thương trời Huế Nằng nặng u uẩn giọng Huế Nắng chói vàng son phế đô Tiếng ca trầm xanh cây cỏ
Tiếng ca lặng lẽ ánh mắt Nhìn từ xa xôi cuối đường Lều mưa bay bay kinh Phật Tiếng ca gõ đầy sông Hương
Dáng ngồi vóc tượng Nhân sinh khói bay Một đời đổi lấy tiếng ca Tưởng người không còn muốn nói
(249/11-09)
|