NGUYỄN THÁI SƠN
Phải lòng
Em ra dọn quán bán hàng Anh là lữ khách qua đàng vào chơi Đam mê ánh mắt em cười Lúng la lúng liếng với đôi đồng tiền Ước gì anh vẫn còn duyên Cùng em ngồi tựa mạn thuyền sang sông Em là con nhện dăng mùng Để anh mắc cỡ phải lòng người ngoan Hát bài rẽ phượng chia loan Hội về kẻ bắc người nam mà sầu Cầm lòng đợi đến hội sau Phải lòng. Ta lại tìm nhau phải lòng Xuân 98
NGUYỄN HIỆP
Phương Nam
Tôi băng qua những cánh rừng Gặp em Ký bản hợp đồng phía hoàng hôn xa tắp Nơi những cây mắm, cây bần sóng chao Chạng chân thành số phận
Tôi con ốc quắn bò tìm mình trên sác Soi hình người nước đục Tưởng tự phân ly ở cuối bãi cồn
Bất chợt em lời ru Cho tôi chìm trong cõi mang mang cánh cò la lả Bất chợt em là con nước lớn Cọ rửa trong đá hàu Chảy máu vầng trăng Tôi băng qua những cánh rừng Úp mặt trong em, vũng nước đầy gai mắc cỡ.
Ôi những cánh rừng phương Nam Thương dùm tôi những dấu chân của cheo, của nai Của loài ăn cỏ tu hành Của đôi mắt chưa tìm ra số phận Của con ốc quắn bò tìm mình trên sác Soi hình người nước đục Tưởng tự phân ly ở cuối bãi cồn
Tôi đã băng qua những cánh rừng Ký bản hợp đồng phía hoàng hôn xa tắp... Hà Nội 8-1998
CHU MINH KHÔI
Tháng mười cơn cớ
Con nguội tắt tháng mười xa quê mẹ Vắng nhớ đêm trăng rơm dãi một vàng thu Chìm lăng lắc vết sống trâu đường cũ Mảng gáy tuổi xanh hò hẹn tiếng chim gù.
Thương từ quê xanh xao vòm mắt mẹ Vại nước đành rơi trắng những hương cau Câu thơ con mười năm còn thất luật Chưa tròn vành đền mẹ một câu.
Tháng mười vụ gặt, tháng mười rộng nhớ Để rưng rưng cơn cớ kẻ xa quê Mảnh sân ấu thơ có mùa này ngập thóc Hay rỗng vào đáy cót những âu lo?
Con vừa mượn liềm trăng nhòe cuối phố Gặt cho mình riêng một góc buồn so
HÀ HUY TUẤN
Lúa
Chạy chữa vết thương mùa đông trên khẳng khiu cành. Chỉ có mầm xanh ! Mầm trỗi lên run rủi gọi mưa về. Nhiễm trùng từng cơn gió khoắt khuya. Vết thương lây từ mảnh trăng mùa thu gấu cắn. Heo may vạch dọc ngang ruộng chân chim đất rắn. Ai khơi mương máng nước tràn? Nước mắt thành sông mà sông chẳng mặn. Ra bể rồi mới thấu tận tâm can. Rạ sắc tựa chông, lúa mềm con gái. Bàn chân mẹ cứng từ thuở mười ba. Bàn chân bà ! Tự bao giờ giẫm đá? Mưa mùa đông trút cho người buốt giá. Chịu thay bờ xanh mạ bén rễ non. Tháng chạp đổ mồ hôi đất cát. Mặn lên dấu tích gót sen... 1998
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Khói đông
Vương hừng xám phía mặt trời mỏng mảnh Những chấm đen tan rã nắng u tràn Em vớt tóc hong trên chùm bồ kết Hương lạnh về nga ngã bóng thu han
Rồi bất chợt cái rùng mình xa lắc Trưa lún tàn trưa, chiều lụn đóm chiều Anh bắt gặp tuổi thơ mình run rẩy Cầm lồng xuân không nhốt được tiếng kêu
Ôi ! cơn gió quất lằn roi vút lá Ao em dày mù đỏ ngất tà dương Gờn gợn nhớ trong phù phà hơi khói Gùn gót chân động kí ức sau vườn
Ai un khói phía tường rêu lấm tấm Dạo tiếng đàn ẩm mục lãng du bay Còn mấy bước mà vượng tàn co dúm Một chút hồng len lén nứt sau cây...
MINH TỰ
Tự khúc
Những con chim bay ra khỏi tổ Về với bầu trời xanh Trời xanh thế biết đâu đường mà bay chim ơi Và biết đâu đường về hỡi những đôi cánh mỏi.
Ta chẳng bay đi đâu hết Ta chỉ ở đây Trong tổ ấm bạn bè Một thời ta đã bay đi như thế
Ta chỉ ở đây với em Người con gái có đôi mắt hiền như bồ câu mẹ Lót tổ cho ta nằm Gõ lên đầu ta ba tiếng Vĩnh biệt bầu trời xanh Vĩnh biệt một thời và những gì không có thật.
Ta ngủ giấc này cho những ngày mất ngủ một mình ta.
DIỆP THẢO MINH DZƯƠNG
Bồ đề
Chuông mang hơi thở Bồ Đề Từ quy khắc khoải tìm về hư vô Sông rộng, sâu đến sững sờ lùi xa... ẩn hiện chuyến đò dài hơn Mặt trời núi lửa cô đơn Bồ đề che nắng bên đường như không.
HÀN NHẬT CHÂU
Đêm câm
Nhưng chiếc dép dối nhà ra phố Đêm thổi phập phồng ngón tay Dại khờ xiết bờ môi ngộp gió
Khi ngực em đè lên hơi thở Đêm dùng dằng chẳng muốn trôi xuôi
Nụ cười vừa khẩy qua môi Tiếng dép rơi bùng tai nỗi nhớ Thôi mong manh ngửa mặt lên chùi.
Em về cặm cụi làm vợ Bếp bên chồng không lem gót không cay Phố bụi đời tôi năm canh nhàu tiếng dép Đêm mụ người mang kí ức không quai.
BÁ VI TUÂN
Bài ca truyền tin
Chiếc máy điện báo truyền chữ Lặng yên… Máy không biết buồn vui giận dữ Chỉ lách tách theo dưới bàn tay hiền
Ôi! Đôi bàn tay vàng của người nghệ sĩ Những ngón tay thon thả Đàn trên chiếc máy Truyền tin…
Đã bao năm với nghề Hình chiếc máy in sâu nơi mắt nhớ Những núm gõ như bao nụ nhỏ Chồi lên…
Cần mẫn ngày đêm Niềm say cứ bập bùng trỗi dậy Những đêm đông rét ngồi trên máy Những trưa hè nắng cháy mồ hôi chảy chẳng ngừng
Chiếc máy rung rung Máy biết hát bởi bàn tay nghệ sĩ Tiếng hát bay đi chân trời góc bể Tiếng hát truyền tin…
Hẹn nhau
Bé cầm tổ hộp trên tay A lô! Bé gọi sáng nay nắng vàng Trung thu mắt bé mơ màng Hẹn nhau phá cổ trông trăng tối về.
(119/01-99)
|