HUỲNH LÊ NHẬT TUẤN
Hoa bọt
Nắng đã sắp nhạt chiều
hơi ấm của lòng đất thơm hương
cỏ lạnh
về trên khuôn mặt tôi.
tôi đã cười phàn nhăn trên trán
như vẫn trẻ trung như ngày nào
anh em tình cờ
(cái tình cờ suốt một đời khốn khổ)
nhuộm tím giấc mơ chưa đến tuổi
xanh màu
nhuộm từ con đường ngày xưa
từ sớm mai ngắm em về
từ chiếc áo dài thênh thang qua phố
nghe hoàng hôn vỡ vụn phía chân trời
anh gọi lời yêu cho em đây
những lời yêu như khúc rơi biến tấu
vỗ lên miền hoang ca
những khát khao đợi chờ:
từng ngày
mong
đến!
16-9-1997
Thạch hồng
Thiếu nữ Chàm múa vũ điệu
Bàn tay chuyển động cong cỏ sương
Đà Nẵng thân yêu!
Bài thơ gọi sắc màu se lạnh
Những ánh mắt ngần cao thật hiền hoà
Nguyện cầu tin yêu cuộc sống
Tôi về từ mùa lũ lụt
Sông Hàn tim tím Sơn Trà mù sương
Tình yêu như chiếc cầu nối sang sông
Ghế đá lạnh cong vai cô tịch
Trong chiếc lưỡi của em
Nhớ thàng ngày xa phương
Tôi
Ngồi nói hơi sương.
24-4-2000
Bất chợt
Anh vội thức
thấy màu xanh hiền hòa
màu gì đi trong ta suốt
nỗi nhớ dài như hạt mưa sa
em có gọi gì riêng cho anh
một khoảng trống không màu vị
để anh có thể ngắm
ra hình bóng êm đềm
những cái rũ dòng cơn sóng
buổi chiều
ríu tay anh vào giấc ngủ
dấu hỏi cuộc đời đặt trên cao
đâu là dãy núi...
ngã màu sim tím
rồi có khi nào hoàng hôn cô đơn
sáng vòm cả mắt em
20/8/1999
BÙI VĂN DUNG
Lên với Tam Đảo mây trắng
Có lẽ nào mây cứ điệu đàng bay
Cứ như thể chưa bao giờ gặp bão
Cứ như thể tan hòa vào hư ảo
Sơn nữ về ngập trong chiều mây giăng
Tôi chần chừ với ngải đắng hăng hăng
Vương vãi mọc giữa hai triền núi vắng
Rừng nguyên sinh gặp mây se se lạnh
Bụi huyền sâm hoa tím cứ chào mời.
Tự lạc loài thừa thãi giữa cuộc chơi
Để đuổi bắt một bóng hình hoang tưởng
Gió chợt đến động giàn dây hoa muống
Mới biết mình để mất một loài hương.
Đành mặc cho Tam Đảo phút si cuồng
Mây vần vũ đập va vào chân tháp
Tôi thú tội với đa tình Thác Bạc
Chưa từng yêu mây trắng thế bao giờ
VƯƠNG TUYẾT MAI
Trăng sông Hồng
Tiếng sóng vỗ thuyền đêm không nơi nào thay thế được
Chỉ có trăng thôi thấu suốt tận ngóc ngách tâm hồn
Trong khoang vọng tiếng bạn bè, guitar bập bùng nốt nhạc
Đời thật gần mà vẫn quá chênh chao
Hai bờ đẹp như tranh siêu thực
Tự phán quyết theo ý mình chẳng bao giờ trăng kiêu sa
Tay vuốt mặt thấy mình nhỏ nhoi quá thể
Cơn gió lùa trong tóc rắc rối như thơ
Trái tim vụt nhói đau vì một ước mơ
Đến tận bây giờ vẫn chưa tới được
Tôi tự nhiên quá thể thương tôi dưới trăng rằm vằng vặc
Không thể nói thành lời nên suốt đời chỉ biết lặng thinh thôi
VI THÙY LINH
Nằm lại với cánh đồng
Khóc bạn Vương Đình Bình
Cú ngã mang bạn sang thế giới bên kia
Đường nghìn cây về chỗ nằm cuối
Chúng mình không kịp gặp lần chót...
Đôi mắt bạn sau khói hương
Mắt tôi héo như nhà thờ cũ
Vùng quê Hải Hậu không có "hậu" cho một kết thúc
Cuộc đời Bình không yên bình
Cú ngã đã mang bạn đi
Tôi còn
Tiếp tục sống
Tiếp tục ngã?!
Phờ phờ đường đồng phạc cỏ
Bạn nằm trong con tàu đó
5 giờ chiều phù thũng
Linh lội xuống cắm bùn ôm lấy bạn muốn ngã vào nấm mộ nhão
Nước đồng ngâu cá quẫy
Nhà thờ cũ lao lên trời xót chói
Nhà của những người chết trước - bên tay trái cánh đồng - khô và
yên ổn
Đến khi nào bạn mới có thể giang - tay - khô như cây thập giá?
Ba - năm - học - nói - cho - kiếp - khác
Ba - năm - dềnh - trong - nước - đồng
Bạn đã chở tôi đi xem phim và hẹn Tết năm sau gặp nhau
phương nắng
Bình đột từ mùa xuân
Đôi mắt tôi còn găm trong đời
Là màn ảnh cho những cuốn phim quay tiếp sân-khấu-người
Ơ phương này
Tôi mưa trước cho tôi ngày bạc mệnh
Cứ tung bốn mắt kính của chúng ta lên, cào nát mặt trời cuồng
Đẩy ngã những kẻ - đội - lốt - người vẫn trơ trẽn sống
Bạn ơi! Bạn ơi!
Hãy thoát xác trong đường cong cánh diều
Từ cánh đồng sũng nước
Chúng mình lau bạn bằng nước mắt
Lúa con gái xanh lạc lõng
Bản thánh ca nén gió
Bùng lên!
Đêm 19.9.2000
(nguồn: TCSH số 155 - 01 - 2002)