NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
Dự cảm cây liễu Tặng Trần Tiễn Cao Đăng
Trong bão táp tháng Mười tôi lắng nghe dự cảm của cây liễu Bầu trời là vòm cung, thân cây là mũi cung Sự hoang bạo của gió làm những mũi tên rung lên Như chuẩn bị bắn vào nỗi khát vọng chưa rõ mặt
Qua bình yên nắng ấm tháng Hai tôi không còn nghe chúng nói Nhưng dưới thảm lá đã để lộ một cuộc sống thật khó nhọc và bền bỉ Tiếng rễ quẫy mạnh trong da thịt đất đai Tiếng rách toạc mãnh liệt và bí huyền Khởi nguồn dự cảm trong xanh Chờ cơn bão đến... Tân Tiến, Cà Mau 2001
Bùng nổ từ ghi chú
Ghi chú Thơ Như ném thêm một nghĩa vào phạm trù đã chật Những khoảng rỗng đựng trong khoảng rỗng của một khoảng rỗng
Ghi chú Từ Sự thừa thãi toàn bộ vẫn chưa đủ sao?
Ghi chú Dòng Cô đơn hơn bao giờ Lách vào đâu chỗ đứng đã hẹp chỉ một cơn gió nhẹ là hất tung tôi vào thế giới? 2001
Luân phiên ánh sáng
Yêu sự giản dị em Như yêu câu thơ nhỏ nhoi gởi trong lòng thế giới Anh đã sống rất nhiều cho câu thơ như em đã sống rất nhiều cho anh Giản dị một thành tố
Câu thơ chẳng bao giờ nguôi nghĩa trong anh Bí mật em, anh tìm kiếm một đời Đôi khi anh nhớ em như nhớ một thành phố đã vắng mặt Câu thơ nâng anh trong cuộc bay hoang lộng của đôi cánh
Mọi giới hạn triệt tiêu khi giản dị khởi hành Chúng ta chấp cả thế giới này
Vẫn có lúc thơ anh buồn vô vọng như mắt em Những luân phiên ánh sáng nghìn xưa gởi về từ các đô thị chết hoài cô đơn
Yêu sự giản dị cắt đứt Chúng ta lướt đi trong rạn nứt của các mẫu tự Có thể thời đại mới tìm thấy anh trên xác chữ hoang tàn
Chỉ còn em trong cuộc săn lùng Vẫn đầy bí ẩn, hoang sơ như một thành tựu Sài Gòn 2001
NGUYỄN ĐĂNG VIỆT
Mâm ngũ quả
Mỗi độ xuân về Tiễn một năm lam lũ Những quả táo quả na Những quả chuối, quả bưởi, quả hồng Được trang trọng bày trên bàn thờ dâng hiến
Cha tôi cho đó là thiêng liêng Ai không trồng vườn xem là chuyện vặt Cha thắp nén hương vái chư vị thần tiên Phù trì đón một năm an khang thịnh vượng
Ngày thứ nhất Ngũ quả khoe vàng đỏ xanh thật đẹp Ngày thứ hai Ngũ quả chín mọng toả hương nồng nàn Ngày thứ ba Mấy con chuột vô tâm Không cần biết đó là vật thiêng cúng thần Chia chác nải chuối quả hồng Xéo nát mâm trời ngũ quả
Năm nào cũng vậy Cha tôi bày ngũ quả Lũ chuột mãi vô tình Xem đó là miếng ngon tạo hoá Cha lẳng lặng gom nhặt những nát nhàu vương vãi Thả xuống dòng xanh Trước thềm nhà cha sống Để trôi đi chút phiền muộn... của Người.
Lời cỏ non
Cái đêm mẹ thả bên đường Là đêm con được người thương bế về Lối nhà mưa với não nề Sập sùi cỏ dại dầm dề gió mây
Bát cơm sớm tối nguôi ngoai Thương con nuôi mẹ chung vai gánh sầu Nhặt về từ chốn bể dâu Cuống rau thắt vội nhợt nhàu tím da
Trụi trần giữa bãi phôi pha Cong queo trong bọc như là rác thôi Mớm cơm bế giấc ẵm nuôi Giờ đà khôn lớn nhớ người sinh ra
Tìm đâu hỡi mẹ! hỡi cha! Tìm đâu thấu hiểu mẹ cha vô tình Như hình thiếu gốc tâm linh Như hình máu mủ tội tình nổi trôi.
Giọt hồng nên một kiếp đời Rụng rơi trần tục - cõi người yêu con Cha sinh mẹ dưỡng vuông tròn Trúc tre đùm bọc măng non giữa rừng
Đã qua đêm ấy bão bùng Chia xa còn nhớ về vùng... cỏ xưa.
ĐỖ HOÀNG
Viếng chùa
Làm người chưa trọn kiếp người Còn mơ kiếp Phật cao vời thế kia Kiếp người đâu dễ dứt đi Cõi trần những thứ tham, si hại mình
Tơ - duyên hai chữ tội tình Mắt ai là bóng, là hình níu ta Đường về cõi Phật thì xa Nỗi đời nặng lắm biết ra lối nào!
Bên thành Luy Lâu (1)
Nghìn năm trận mạc về đâu Chỉ còn lại một Luy Lâu phế thành Chỉ còn ngọn cỏ mong manh Hàng tre cổ tự, cỗi cành leo nheo
Chỏng chơ đá gạch, cánh bèo Kiếm cung dấu ngựa tan veo bụi đường Trong chiều phảng phất mơ sương Người không tên đất chẳng hương khói gì
Bá vương mộng mị tàn đi Thành xưa một chỗ để ghi nhớ rằng... Luy Lâu 2/2001 --------------------------------- (1) Thành nhà Hán cũ, thời xâm lược nước ta.
NGUYỄN VĨNH NGUYÊN
Những vì sao đêm nay
Trong cơn đau sinh nở mẹ ngước mắt lên trời hơi thở dồn làm mờ những vì sao...
Khi lời kinh bật máu bay lên những vì sao vụt tắt bỏ rơi bóng đêm u uyên, quằn quại cơn đau mang khuôn mặt quỷ dữ thét gào ... chỉ sót lại cái nhìn thiên thần - cô độc trận sinh thành bĩ cực!
Khoảnh khắc những lời kinh vụt tắt mẹ ghì xiết vào những vì sao bay ra từ tiếng khóc đầu tiên con bùng vỡ trên khuôn mặt nồng nã mồ hôi và mịt mùng nỗi sợ, ... từng mảng đêm trôi đi, trôi đi...
Có tiếng thều thào chạm vào khuôn mặt vì sao hài nhi lấp lánh Rồi lả đi trong vòng tay ban mai! Dalat, tháng 12/2001
(nguồn: TCSH số 157 - 03 - 2002)
|