NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
Lặng thầm năm tháng
Tâm niệm một đời
Cha tôi ngồi lặng yên bên điếu thuốc sắp tàn
Bỏ mặc thời gian với bánh xe quay ngược dốc
Ngày đến muộn màng
Đêm bên tách càfê
Tôi chống tay nấc lên từng giai điệu
Những vần vũ của thiên nhiên
Đóng kín mọi ngã về,
Mẹ tôi đánh mất tuổi hai mươi trong chiến tranh
Để chống chếnh một đời con gái
Rau héo cuối mùa rao mãi chẳng ai mua.
Thời gian đuổi cha tôi trượt những ngã dốc dài
Chẳng phải tốn nước mắt khóc cho ngày đến muộn
Cuộc sống đổi màu từ trong chân tóc
Đêm muộn màng đêm
Huế những ngày cha ốm, 3/2002
Hoa thạch thảo
Tạ lỗi cùng em
Hai mươi ngọn nến hồng cho tuổi mới
Ta dại khờ hôn lên đôi mắt ướt
Nỗi nhớ vụng về suốt dọc tuổi thơ ngây.
Chẳng có hoa hồng trong sinh nhật tuổi đôi mươi
Ao vọng như khói sương một loài hoa thạch thảo
Mùa thu nào tóc ngắn
Vò võ cô đơn trong căn gác trọ buồn?
Em
Loài hoa chỉ nở một lần trong thương nhớ
Không kịp khoe hương trước muôn triệu đoá hồng
Thầm lặng với những khát khao không thành tiếng khóc
Ta tạ lỗi với một người
Thương nhớ đến ngàn năm
Huế 3/2002
NGUYỄN THỊ TỐ NGA
Mùa xuân sao có cơn giông
Mùa xuân sao có cơn giông
Bão lòng mạnh lắm anh không biết gì
Trời xanh, xanh bước người đi
Cỏ xanh có nói những gì cùng xuân
Tình yêu ở tuổi tứ tuần
Mưa chiều đã ngớt ba lần vẫn mưa
Lộc xanh anh đã hái chưa
Em đem về muối với dưa ướt hành
Tình yêu sao cứ chòng chành
Hoa tầm xuân nở mong manh cuối trời
Vị ngọt em giấu biển khơi
Bao nhiêu cay đắng lên trời tìm xuân
Thanh Lương, Xuân 2002
LÊ MAI
Chuyện trong đời
Không hẹn hò đâu
Tôi vẫn tới
Chầm chậm đi ngang
Chờ gặp bất ngờ
Nhưng lần nữa
Ao tưởng mình phản bội
Không ai bắt gặp ai
Hờ hững dòng người...
Niềm sĩ diện không cho quay trở lại
Hờn giận thì thầm: Vô duyên thì thôi!
Cách nửa vòng địa cầu
Nghe một lời điện gọi:
"Anh đã trông em
trông em
không hiểu vì sao anh nghĩ là em sẽ tới..."
Trái tim đôi khi không lời
Như thế rồi
Qua đi, rất vội
Chuyện vẫn xảy ra trong cuộc đời.
Người điên
Thấp thỏm ngó chừng người điên đi
Giữa dòng xuôi ngược phố phù hoa
Góc ghế công viên chiều thứ bảy
Lặng ngồi thơ thẩn - ánh chiều pha
Râu tóc đỗ dài thênh thang rối
Tâm hồn in khắc dáng hình ai?
Bao kẻ tình nhân từng phản bội
Nỗi gì ông dai dẳng không phai?
Xuân đến xuân đi - hoa tàn, nở
Con đường thay sắc cúc - phượng -
mai...
Lạ lùng vô thức chăng mắt đó?
Ngày giờ nhắc lặp đến không sai
Có thể một mai... tôi cũng điên
Thất vọng nhân gian - mỏi đuốc tìm
Chặn bước bao người nhàn du hỏi:
- Người hiểu được gì không
trái tim??