Kính dâng hương hồn cha mẹ Đất nuốt đi những gì thân yêu nhất Cỏ xanh bằng nước mắt Con nhìn Đắng tim. Bóng Cha Mẹ nhòe vào bóng tối Rưng rưng từng dấu chân in trong cuộc đời này… Cào lên ngực con Nỗi đau của nỗi đau cao hơn mất mát Con tay trắng ra đường Chênh vênh như đám mây trời hạ Lòng ngổn ngang rơm rạ tâm hồn Và giông bão thổi tung từng tế bào số phận… Ám ảnh ngực con nhói buốt Và theo con đi suốt cuộc đời: Ánh mắt của Mẹ Cha nhìn cháu con lần cuối Chẳng có giọt nước mắt nào khô nổi Ngôi nhà Tỏa đầy hương khói Lần tay tìm dáng Mẹ hình Cha Nén hương khóc trong khuya và cong hình dấu hỏi Con ngồi rỗng đêm cùng với những suy tư côi cút của mình… Cột thời gian định mệnh Hồn Cha vía Mẹ mờ sương Gia tài tình thương để lại Cha Mẹ phù sa con… 7/1/2000-8/6/2000 Huế Những lốc xanh mát hồn Cho Huế tím Và tiếng chuông Thiên Mụ thôi miên Bao cơn cuồng phong phủ mặt Vẫn thắm một cánh chim niềm tin soải Cánh đến bình minh… Tạc Huế vào giấc mơ Đêm hay là Huế đi trong từng thớ não Khoảnh khắc bình yên của con người vừa trườn qua bão lũ Nhấc chân lên khỏi ám ảnh đau buồn… Đã có một Huế, một sông Hương cuộn dâng trong ý nghĩ bao người Nở ra những tiếng hót của ước mơ Và tột cùng trong trẻo tột cùng của khát khao của rêu phong và Huế … Từ chói chang ký ức Huế ngửa mặt nhìn trời Hôm qua, những hàng cây sặc nước Nay thở đầy lá tươi… Bên kỷ niệm mấp mô của bè bạn và tôi Dẫu có hay không cốc bia sủi bọt Và Huế vẫn bay bổng ngày ngày Thở những câu thơ rát ngực… 10-2000 Trước thẳm xanh Cầm lên chiếc lá hồn rừng bên trong Tạ lời rêu cũ hồn Người trổ bông Vồng ngực trẻ trai Khảm vào cao rộng Không thể gỉ mòn Cây đầy nhựa sống Chính từ cây ấy Ươm ai thành Người Chính từ rừng ấy đưa ai về trời Muốn là giọt sương ngọt vào ngọn cỏ Muốn là mặt trời cháy lên hơi thở Muốn cười vỡ ngực như chưa bao giờ Muốn mình trong trẻo như còn ngây ngô Bao bàn tay trắng bới tìm giấc mơ Măng ơi đừng đắng mặt Người như gio Mây ơi đừng bão bờ chưa thấy đò… … Thấu cả núi đồi Rừng đang tung gió. (142/12-00) |