TÔN NỮ NGỌC HOA
Quên
Quên mà sống Tôi nhủ lòng như thế Những âu lo thường nhật kiếp người Những giận dỗi tưởng chừng vô cớ Những trái ngang nghịch lý cuộc đời
Cả kỷ niệm nơi náu nương dễ chịu Vỗ về trái tim xua nỗi cô đơn Cả ai nữa vừa mơ hồ vừa thực Thoắt xa xôi đã lại rất gần
Và tôi quên như đã quên mình Với bận bịu cố tình ngày tháng Kiêu hãnh khóc giấu sâu nước mắt Kiêu hãnh cười khoe môi thắm màu hoa Kiêu hãnh với lẻ đơn cháy bỏng khát khao
Rốt cùng khi đối diện đêm dài Đành bất lực thú nhận mình thua cuộc Mềm như cỏ trong ngày rét mướt Tôi buông tôi cho nhớ dày vò
Một mình
Chợt thèm một khoảnh khắc thôi Chỉ tôi với một mình tôi - một mình Giữa thanh thiên giữa mông mênh Nơi con sông xoã tóc xanh mơ màng.
Chợt thèm một lúc lang thang Giữa hoang vu buổi chiều vàng dần vơi Chỉ tôi chỉ với tôi thôi Đừng ai sánh bước, đừng người song song
Lâu rồi lẫn giữa dòng đông Khóc không đành khóc cười không thành cười Chuốc về chi cái lẻ loi Tôi quên tôi giữa chợ đời xôn xao
Đất dưới thấp trời trên cao Với người ở giữa ai nào hiểu ai Gánh buồn nặng trĩu hai vai Chút xuân tươi đã tàn phai bao giờ
Giữa đông mà thấy bơ vơ Người bên mà thấy ngẩn ngơ bên người Chợt thèm một khoảnh khắc thôi Chỉ tôi với một mình tôi - một mình.
Nửa và cả (Chân dung tự hoạ)
Một nửa là bé con Thèm vui chơi dành dỗ Một nửa là thiếu phụ Cam chịu trong lặng thầm
Nửa nông nổi giận hờn Nửa đằm sâu thương nhớ Phơi trải mà giấu che Hững hờ mà bỏng cháy
Một nửa trời mùa hạ Xanh đến hết mình xanh Một nửa đất mùa đông Nhặt gom từng hạt nắng
Một nửa này chống chếnh Nỗi thăm thẳm đường xa Một nửa kia bướng bỉnh Với lẻ đơn cách chia
Một nửa và một nửa Là cả mà vẫn hai
NGUYỄN ĐỨC ĐÁT
Đêm liêu trai
Bên song Tiếng lá thì thào. Gió Khe khẽ gọi Lao xao cửa buồng. Vườn đêm bàng bạc trăng suông. Sương khuya ướt đẫm Thoảng hương hoa lài. Hồn hoa Như chợt thở dài. Ngoài hiên Thấp thoáng dáng ai Nghiêng mình. Sụt sùi Than kiếp hồ tinh. Tôi phiêu diêu Chốn cõi tình Liêu trai.
VÕ KHÁNH CỪ
Gặp lại
Vẫn là biếc cỏ bờ đê Trời xanh như thuở... chưa về chốn đây Chào nhau - khuôn mặt như say Trong bàn tay ấm, chai dày với chai.
Áo xưa tím một thời trai Bây giờ sương nắng đã phai sắc màu.
Tóc xưa óng mượt vì nhau Bây giờ bối chặt biết nhàu hay không?
Xao chi một sắc ngô đồng Ai hay năm tháng xác vòng ruột cây
Xa nhau mà nợ chưa đầy Như năm chưa trọn một ngày... cuối năm 12/2001
NGÂN VỊNH
Một chiều đông chị tôi
Nghĩa trang bên mé sông Bồ chị tôi ngồi trước nấm mồ anh tôi chiều đông sương khói bồi hồi lòng hun nắng ấm chân đồi trắng lau
Anh nằm im có biết đâu trong đôi mắt chị chôn sâu giọt buồn đường xa dặm núi nẻo nguồn nỗi đau năm tháng không tuồn tuột trôi
Chiến tranh qua đã lâu rồi vai gầy tóc rụng đầy vơi mỏi mòn chẳng mơ hoa lạ trời tròn chị im lặng đến với con sông Bồ
Cô đơn chia bến xẻ bờ trái tim trỗi thức đợi chờ ngày xưa quên đi đường gió trời mưa bần thần cỏ rối lau thưa cuộc đời
Chị tôi ngồi với anh tôi có gì níu bước nẻo trời cánh chim. 12-3-2002
Tháng hai
Tháng hai những vệt chân rải lên ngọn cỏ qua nơi đây đến được bến bờ nửa dòng sông sương nửa dòng sông gió nửa mái chèo buông nửa bóng con đò
Những lá khô mùa đông để lại không ai nâng lên bàn tay lưới tơ nhện hững hờ giăng mắc chút tình yêu xa xót gót giày
Tháng hai cơn mưa phùn vơi đi áy náy đêm ngõ rêu bầy đom đóm mộng du giọt nước mắt của tôi em nhìn thấy im lìm khởi đầu cho một giấc mơ. 10-2-2002 (nguồn: TCSH số 160 - 06 - 2002)
|