TRẦN TRÌNH LÃM Tiếng lẹt xẹt của đôi guốc Phảng phất ngoài hiên tiếng lẹt xẹt của đôi guốc người đi xa dần trong im lặng mùa đông nhà nhà kín cửa Gió đuổi theo sự cô đơn làm giá băng rụng xuống bước chân vào đêm Tôi ngồi nghe ngóng số phận của ai đó Vừa lướt qua khu chung cư và hình như đang tiến về phía biển Nhưng giá như cứ ngồi làm thơ vớ vẩn Thì tôi chỉ gõ được hai chữ An Bài Tắt điện và đi ngủ Trong giấc mơ chập chờn tôi bắt gặp một cô gái chết đuối Đôi tay đưa lên trời như níu lấy khoảng không Đôi mắt mở to nhìn tôi chằm chằm như nhìn một kẻ vô hồn Tôi giật mình tỉnh dậy Bước ra ngoài hiên chợt nhìn thấy đôi guốc ai bỏ quên hình như là từ đêm hôm qua Tôi lại gõ bàn phím mấy chữ vừa rung lên Thật tối nghĩa Lòng tự dặn lòng quẳng bút cho xong Tôi biết mình sẽ không bao giờ viết những câu thơ đại loại như thế Nếu như đêm hôm sau và những đêm hôm sau nữa không còn phảng phất tiếng lẹt xẹt đôi guốc người đi xa dần trong im lặng mùa đông nhà nhà kín cửa. 19/3/2010 CHÂU THU HÀ Tưởng tượng mùa thu tìm thấy mùa thu sau cơn mê dài tháng chín mùa tình náo nức trời Huế nắng mưa bất chợt khóa em trong căn phòng anh khóa môi em bằng môi anh tưởng tượng mùa thu bằng đôi mắt người tình mùa thu đắm đuối mùa thu ngợp mắt môi và vòng tay bồi hồi tìm nhau qua bài ca dao cũ mình yêu nhau đi thôi một ngày chiều tím màu tóc em bầy sẻ nâu tìm về xây tổ đổ xuống đổ xuống những giọt rượu gin anh pha vào em và cơ man nào gió mùa tiếp mùa hân hoan người đàn ông si tình vẫn chờ em trên từng bậc thang bạc nỗi niềm... NGUYỄN TIẾN CHỦNG Thị Kính Một đời nàng mấy lần oan Chồng nghi thất tiết đành cam, lìa nhà Giả trai thờ Phật Di Đà Thị Mầu đổ vấy, oan gia khéo bày Đắng cay chồng chất đắng cay Nỗi oan Thị Kính đời này không hai... TRỊNH HẢI YẾN Sốt Nắng lên cơn sốt Tôi biếm họa người nét cười đổ đầy chợ trời thời đại mua tình dư buổi sáng thứ ngàn lẻ chiếc môi Buổi sáng lên đồi ôm gốc cây xù xì, xòe bàn tay chịu rét bất chợt yêu người lạ áo không đủ dài để kín vai Chiếc áo dài 18 giữa phố tôi mưa ướt mất lời thề trên tóc cô gái trầm nét mặt gió muôn đời gần hóa xa xôi Tôi nhắm mắt miệng chợt mỉm cười tay gõ xuống mặt bàn im phăng phắc cô gái nhỏ gọi về thoáng chốc hồng tình nhân đem tặng bao người Tôi vội bước, xoay dù theo tiếng bước trong cõi người tôi vẫn cứ là tôi buổi sáng ngàn lẻ mấy người đến và đi theo tiếng còi trí nhớ Tôi nắm tay viết tiếp ngày không thể yêu bao người vẫn thấy chẳng được yêu điều giản dị khi nắng lên cơn sốt mưa sẽ về xoa dịu nỗi đau Ai sẽ ru tôi trong tiếng gió trầu? KHALY CHÀM Xin một lần Tặng Đồng Nai quê ngoại xin một lần tạ lỗi với dòng sông đã lâu lắm chưa về trầm mình bơi ngược không còn nghe bìm bịp kêu những ngày con nước lớn không còn nhớ mùa nào hoa tím dập duềnh trôi xin một lần tìm lại tuổi thơ ơi! con thuyền giấy êm đềm trôi biền biệt con dế than nằm trong bao diêm quẹt cọng cỏ gà vươn cao cổ chờ sương xin một lần về thăm lại quê hương trên ngọn cau chim chiều bay về tổ ngôi đình xưa chắc bây giờ ngói đỏ dân làng vui ngày lễ hội Kỳ yên? xin một lần quỳ dưới chân mẹ hiền muốn được khóc như ngày còn thơ bé con khôn lớn cạn khô bầu vú mẹ tha lỗi cho con năm tháng quá vô tình xin một lần tạ lỗi với con tim luôn chuyển động máu tuần hoàn sự sống ban cho tôi một nguồn thơ bất tận tôi đánh mất mình hoang phí đến vong thân NGUYỄN QUANG HƯNG Lắng nghe Người đi đã bẩy bước xuống sông Hương Chiều nay tiếng tù và vọng đến từ rất xa Chúng con nghe thấy những hạt xá lợi đổ tràn trên bàn đá Đã hóa mưa nơi này Người đã đến từ bao giờ nhưng Người ở đâu? Chúng con gọi Người như tiếng gọi vào vách những đền miếu Từng năm dài đằng đẵng Trong những thời khắc hoảng loạn nhất vì oi bức Bước chân Người thoảng qua một làn gió Người đã ngồi ở những góc khuất chợ Đông Ba Mặt che nón, thong thả bán những cọng tiêu xanh Chúng con đến mua và chỉ biết được Khi vị từ tâm ngân trên đầu lưỡi Tà áo Người sáng lên trong sắc lá vàng tầm tã Người bay rất nhanh trong đôi cánh chim sẻ về tổ Nhưng hình như đâu đó vừa đánh rơi chiếc gậy Người gục xuống vì đói Hình hài Người trong ngọn núi xanh thẫm Im lìm tọa thiền nhìn vào bầu trời Những ngón tay Người như cỏ tươi Tỏa lên trời những rẻ quạt nắng Người ở đâu trong nhát chổi của vợ con? Trong những giọt nước mắt của con gái con? Cả cuộc đời chưa bao giờ biết mặt Người Con chỉ nhận ra Người qua hơi thở 25-5-2010 HUỲNH NGỌC LAN Người đàn bà và giấc mơ Người đàn bà đứng trước gương, Soi đáy mắt ngỡ mình lầm lỗi Sắc xuân thuở ấy Đâu rồi long lanh? Người đàn bà gom thơ để dành Lắng vào câu hát Thương bờ lau xõa tóc Ngậm ngùi trắng phút chia phai. Người đàn bà ước một vòng tay Trao cả mênh mông cho tim mình ấm lại Gió vô tình vẫn thổi Một mình đi qua mùa đông Người đàn bà trôi theo ánh trăng Lạc vào cỏ dại Mộng mơ quên tuổi, Nỗi nhớ bơi ngược dòng. Người đàn bà đi qua thác ghềnh Khổ đau ngấm vào sương khói Vẫn còn bông hồng ở lại Thơm vào giấc mơ. ĐÔNG HƯƠNG Hoa Pensée cho em Em vẫn đi? Có bao giờ trở lại? Em đâu rồi?, cô bé cuả nhành soan Chân không vững, anh say vầng trăng nhớ Tuy bên ni, chiều rất Huế, thênh thang Hoa pensée, anh lang thang Bầu Vá Hoa cúc vàng, anh nôn nức qua sông Đêm Thượng Tứ, mưa khóc trên vành lá Chiều trời thu, áo lụa tím hoàng hôn Vòng tay anh, chừ nằm mơ giấc lạ Hoa sầu đông mấy nhánh nhớ em tôi! Tóc yểu điệu chảy trên vai, nằm ngủ Tình yêu ơi giờ qua sáng chưa ngày? Thiếu chiếc nón, thiếu mắt nai huyền hoặc Anh qua cầu, trường Đồng Khánh bên tê Anh theo gió, hỡi mây ngàn triền núi Rặng thông sầu dọi bóng lạnh xa xa Mưa mùa đông, sẽ bao giờ dứt hạt? Em mùa đông, sao chẳng nhớ sân trường Còn mực tím của chúng mình hay viết Anh muà đông, còn lại phượng em thương (259/9-10) |