LÊ TẤN QUỲNH
Cỏ hoang
Những con kiến mê mệt giấc mơ chín tái
Sau cửa sổ nhưng nhức gai
Miếng gỗ mục phù lên âm thanh lập bập
Trơ như chiếc then cài
Đó là căn phòng chùng chình thiên lương bò sát
Bần bật người đi sống áo mơ màng
Những đêm khuya vơ bàn chân dẫm đạp
Lên chiếc bóng dài vung vấy tro than
Đó là cơn gió không ngân ngất lên nữa
Xí xoá cơn say bằng giọt sương vàng
Là nơi tôi thiêm thiếp
Mơ mình buồn sau vách cỏ hoang
Đàn ông
Mưa vặn mình lép kẹp
Chợn rợn tận góc sông
Thuyền về. Em ngược gió
Bến đá trơ mắt không
Cái nhìn bay phần phật
Lạc theo tà áo cong
Em giật từng khắc gió
Ném thành mặt đàn ông
Và tôi từ tôi
Những khung mặt dài như thời gian
Của bầy mối già
Gặm nhấm tôi qua khe cửa trật khớp
Từ sự no nê của cái sững người
Và tôi từ tôi
Bạc
Như một cơn mưa đã buốt...
LÊ VIẾT XUÂN
Mỹ sơn
Đi trong mưa bụi tháng ba
Đường vào thánh địa như xa, như gần
Cầu treo một thoáng dừng chân
Dường như nước chảy tần ngần điều chi
Đường vui xuôi ngược xe đi
Xe thì áo đỏ, người thì hoá trang
Một vùng đồi núi miên man
Em và anh với tháp Chàm... còn đây!
Loanh quanh với tháp và cây
Người xưa cùng với người nay kiếm tìm.
Mỹ sơn, tháng 3 năm 2002
NGUYỄN SĨ CỨ
Cuộc phù thế
Những thứ để say thì không được uống
Cà phê ơi ta thức đêm nay
Mảnh trăng muộn đã rớt vào xó núi
Đám tinh vân phờ phạc sau lùm mây
Ta cùng thức với bao la vũ trụ
Với quả tim không ngủ đập rộn ràng
Mắt nhắm lại mà không sao chợp mắt
Những phập phồng vô nghĩa cứ khua vang
Thèm một tiếng côn trùng trong đám cỏ
Một tiếng gà dựng ngược mặt trời lên
Cuộc phù thế chỉ như là đám bụi
Rồi cũng ba thước đất dưới cỏ mềm
(Viết trong những ngày không uống được rượu)
Hoàn Lão
Thanh tân thế sao gọi là Hoàn Lão
Nắng ban mai chồi biếc lấp lay
Nhà mới dựng sắc hồng xanh đỏ
Màu áo em lẫn với màu mây
Ta đứng tuổi những mong trẻ lại
Để cùng em Hoàn Lão một ngày...
Tây Bắc
Lên Tây Bắc
Ngực chạm vào mây núi
Khèn Mèo rung thung sương chơi vơi
Lên Tây Bắc
Núi cao, vực thẳm
Váy Mèo phơi khuyết nửa mặt trời.
NGUYỄN THỊ PHƯỚC
Gửi Huế
Chẳng có gì - sao như là đã Huế
Sao như là mất ngủ với Hương Giang?
Thôi, xin bạn để tôi về không nợ
Đừng bắt tôi có lỗi với con đường!
Đêm sông Dinh, tháng 4/2002