Nhịp sống thơ
Trang thơ Xuân Tân Mão 2-2011
16:41 | 28/01/2011
Nguyễn Khoa Điềm - Tôn Nữ Hỷ Khương - Tiến Thảo - Hồ Đắc Thiếu Anh - Ngàn Thương - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Văn Quang - Tây Linh Phạm Xuân Phụng - Bảo Cường - Công Nam - Trần Hoàng Vũ Nguyên - Nguyễn Dũng - Kiều Trung Phương - Phan Như - Nguyễn Sông Bồ - Nguyễn Tuất - Mai Nam Thắng
Trang thơ Xuân Tân Mão 2-2011
Xuân về - Ảnh: LVT

NGUYỄN KHOA ĐIỀM


Trở lại A Lưới


Những bước trùng điệp
Những bước núi rừng
A Co ngửa mặt mờ mây gió
Cô Ca Va lừng lững lưng voi
Dốc mèo gân guốc bàn tay nắm
An Hồ nghìn năm dầm mưa bay
A Lưới trập trùng chiều trở lại
Mưa nối mưa, nắng thay nắng từng giờ
Vẫy tay lau trắng lên sườn dốc
A Ling, A Sáp xuôi đất khách
Năm tháng trôi đi, năm tháng về

Em hát cái ngày đau xót đó
Bây giờ dịu ngọt cứ như không
Tóc không xanh tóc ngày xưa nữa
Máu nóng trong tim máu vẫn hồng

Em dẫn ta lên ngàn thước núi
Ngó về chất ngất bóng Ka Lưi
Nhớ Em lắt lẻo trên vai mẹ
Em có còn không, em Cu Tai?

Ta cõng em đi trọn một đời
Thơ ta, ta gửi đến bao người
Những lời ru ấy rơi trong núi
Biết có khi nào em đã nghe?


TÔN NỮ HỶ KHƯƠNG


Khúc du xuân


Khúc du xuân tính tròn năm tháng
Mộng hồn còn lãng đãng chốn Bình Hương.
Điệu ca nam văng vẳng khúc canh trường,
Tiếng hát ru em, câu hò mái đẩy,
Nỗi niềm riêng ai có thấu chăng ai!

Bến đò xưa trăng, nước, mây, trời,
Mấy đoạn cao ngâm - đôi lời tâm sự,
Nhớ thương này da diết lắm Người ơi!

Cố đô ngàn năm cũ
Mộng biếc vẫn dâng đầy
Ta làm người khách lữ
Chung bước trở về đây...

Nước Hương Giang tĩnh lặng
Gió Ngự Bình lao xao
Lắng nghe trong im vắng
Niềm thao thức dạt dào...

Rõ ràng mới đó... hôm nao
Đã như một thoáng đi vào giấc mơ:
“khi trông, khi đợi, khi chờ,
Tương tư khúc dạo ngẩn ngơ tháng ngày”.


TIẾN THẢO


Tết sau mùa lũ


Quê mẹ bao ngày mưa nước lũ
Cỏ cây cũng chịu nỗi gian truân
Cây chìm đáy nước, cây trơ gốc
Nhà cửa tan hoang biết mấy lần!

Mẹ lại xới vun cùng năm tháng
Mồ hôi đổ xuống nụ lên xanh.
Tết về vườn cũ vàng hoa cải
Cay đắng qua đi đến ngọt lành!

Bếp to đã ấm ngôi nhà mới
Đàn chim ríu rít phía đầu hồi
Giao thừa vẫn ít nhiều mứt bánh
Nhìn đàn con trẻ lại vui thôi!

Dẫu chưa quên được mùa mưa bão
Mai đào nở muộn giữa ngày xuân
Giọt phù sa đọng nguồn sinh lực
Ngô lúa sẽ xanh gấp bội phần!


HỒ ĐẮC THIẾU ANH


Mẹ là mùa xuân của con


Hôm qua gom lá đông vàng
Sáng ra lá vẫy đón nàng xuân mơ
Nhọc lòng nhớ cánh mai xưa
Huế ơi ngày ấy bây giờ xa xăm
Hình như ký ức gọi thầm
Ước chi níu được tháng năm quay về
Mẹ cùng con đón xuân quê
Khuya chờ bánh chín lắng nghe lửa cười
Câu ca dao mẹ vun bồi
Tuổi thơ nồng bốn tao nôi quê nhà
Mẹ đơm trái, con chưng hoa
Giấc mơ ngày tết nhói qua vội vàng
Mẹ chừ mỏng mảnh cành lan
Tuổi trời treo giữa gió ngàn tháng giêng
Con vin cành mẹ lớn lên
Nắng vây bờ gió bình yên một đời
Tình mẹ thắm hoa hồng tươi
Con cài lên áo nụ cười ngày xuân.


NGÀN THƯƠNG


Trước ngõ mùa xuân


Mảnh vườn không
từng cơn mưa phai dần trên núi
nghe vĩnh cửu thời gian xích lại
phận người lơ lửng áng mây đưa

Thiêng liêng ơi!
là giây phút giao thừa
hương khấn nguyện lung linh mờ ảo
dấu vết đời đi qua làn khói quyện
hồn so le trong ánh mắt người

Trên khuôn mặt thánh thần
nụ cười vọng lại
giá soi được những điều ta muốn nói
bỗng thấy mình đơn độc trước gương...



LÊ VĨNH THÁI


Ngày không nhớ


ngày không tròn như vành môi
chúm chím
ngày dường như đứng bóng trong thẳm sâu ngõ tối
ngày con chim câm bặt
chân di

tôi còn chuyện than vãn
những lối mòn
qua đường mù quáng

ngày tìm thấy lại mình trong đêm
đêm chẳng còn thấy gì ngoài mình
là đêm
là đêm trở lại sau ngày...



NGUYỄN VĂN QUANG


Người đàn bà


Ta nghe tiếng trẻ thơ gọi mẹ
Người đàn bà quay lưng vào quá khứ
Bóng đêm tràn đầy thất vọng
Cơn say nghiến ngầm nỗi đau.

Chiếc xe cà tàng thêm lần tan nát
Đứa bé ngẩn ngơ căn nhà thiếu cha
Ta thóp tim chờ lời ân xá...
Tháng năm, năm tháng hỡi người đàn bà


TÂY LINH PHẠM XUÂN PHỤNG


Hoa quê nhà

 
Xưa có ba cô gái
Cúc, Mai, Đào thắm bông
Tình chị em thắm thiết
 Thường bên nhau chơi cùng

Giữa ba bông hoa đẹp
Tôi chọn đoá mai vàng
Màu hoa êm đôi mắt
Và hương thơm dịu dàng

Rồi bao năm đi xa
Nhớ về em trăn trở
Có còn bông mai nhỏ
Vàng tươi xuân quê hương

Rồi ngày im tiếng súng
Hai cô đi lấy chồng
Áo hoa và nhẫn cưới
Thêm duyên đôi má hồng

Một chiều đông không khói
Sương mờ giăng núi côi
Ngỡ ngàng trong nắng nhạt
Cánh mai vàng lẻ loi

Lại bồi hồi ký ức
Nhớ những mùa xuân sang
Giữa chiến trường xạm khói
Dáng ba cô dịu dàng

Trên bàn thờ ngày tết
Một cành mai vàng xinh
Nhẹ nhàng xòe sáu cánh
Vỗ niềm mơ lung linh!
                                Nhớ ngày 08 tháng 10 năm 1960


BẢO CƯỜNG


Mong em ba mươi Tết


Ngày ba mươi Tết em không đến
Nặng trĩu lòng anh nỗi nhớ thương
Đồi vắng chiều nay ta đứng đợi
Nhìn làn mây trắng mối tơ vương

Ngày ba mươi Tết em không đến
Anh nhủ lòng thôi gắng đợi chờ
Hoa nở vườn ai vui nắng mới
Anh buồn lặng ngắm bóng mây xa

Ngày ba mươi Tết em không đến
Để hỏi đôi lời buổi cuối năm
Được ôm em giữa vòng tay ấm
Để thấy thời gian rót nhịp đằm

Ngày mai đã bước sang năm mới
Em có vui không mộng có tròn?
Ngày cũng nhiều khi qua rất vội
Anh mơ gần mãi chiếc môi son.


CÔNG NAM


Lật quẻ giao thừa


Đêm tích xuân
mơ đoá hồng lộng lẫy
trang sách mở ra
trang sách khép vào
chữ nghĩa lấn chen
hàng lối xiêu ngang, xuôi ngược
thật khó mạch lạc ý tứ...

Kim chỉ vá khâu hồn vía
quá khứ, tương lai không ranh giới tách biệt
kể, cũng nên một lần bật quẻ rủi may
có thể ngay giai khắc Giao Thừa
hoặc một ngày đầu năm nào đó
lật trang số phận
may ra
mởn mơ em, búp năm ngón biếc
ân ban cho đời...



TRẦN HOÀNG VŨ NGUYÊN


Xuân


Thú hoang dừng lại lắng nghe
mùa xuân cập bến én về cặp nhau
nghiêng vai lùa giấc mơ nhàu
sợi tình se chỉ bắc cầu nhớ ai

Nghênh ngang trên phố đào phai
nắng trôi chạm phải heo may cuối trời       
thảo nguyên ngựa núi rong chơi
vòng tay bối rối ủ lời - khát nhau

Cháy bùng hai nửa - đỏ au
xuân - tôi - thắp ngọn : Mơ sau - sáng trời



NGUYỄN DŨNG


Hồn quê
 

long lanh hạt sương trên tàu lá chuối
là ngọn cỏ may xỏ chỉ ống quần
khói cơm chiều kéo hoàng hôn về trên mái
là lũ dơi bay bay vỗ cánh đón trăng lên
 
là bàn tay mẹ vun rò hành tháng tám
đóa cúc vàng rám nắng mặt mẹ yêu
là mùi lúa mới chan mồ hôi, nước lũ
chòm lá dừa hắc ngọn gió đêm đông
 
là những đêm thao thức nhớ dòng sông
ngày đi xa chưa kịp giội mái nhà mưa dột
là nỗi nhớ mùi phèn đóng lên cán cuốc
tiếng ho khàn mẹ sắc thuốc tàn khuya
 
là hồn của tâm hồn lúc ở nơi xa
nỗi nhớ day dứt hoài không dứt
là hồn của tâm hồn xanh màu kí ức
nhớ muôn đời hồn đất của rốn, nhau.

 

KIỀU TRUNG PHƯƠNG


Trước tàn phai


Chớp mắt là thôi đã hết ngày
Mai không đợi tết rụng vàng cây
Em không đợi đến thì con gái
Để sắc hoa tàn, hương nhạt phai.

Bướm chẳng tìm hoa khi nhụy rữa
Thẫn thờ em đứng trước gương soi
Tô hồng điểm phấn lên môi má
Cười gượng thương mình nước mắt rơi...



PHAN NHƯ


Thư gửi Hoàng Xuân Sơn


Đi mô mà mất đất mất đai
Sao chưa một lần thăm cố quận?
Đập Đá vàng thu nắng chớm phai
Nhớ bước chân ai còn lận đận
 
Buồn quá ghé thăm lại Toà Khâm
Ba Bến đâu nằm trơ cổ độ?
Trong tay còn đồng xu leng keng
Ném sông gọi ba hồn chín vía
 
Nghe như tiếng vọng mới hôm tê
Bỗng thấy ngươi về cười nửa miệng
Huýt sáo hỏi thầm Huế Buồn Chi
Có còn em ơi Marie-sến
 
Nhớ quá những ngày cơn bão rớt
Nghỉ học đi về mưa xiên ngang
Ba đứa gò lưng yên xe đạp
Điếu thuốc đầu tiên ấm tuổi vàng
 
Thôi nhé, lá me chào lá phong
Còn mong chi nữa cuộc tao phùng
Mai mốt nhớ nhau nâng chén rượu
Hỏi bên trời bạn có long đong?
                                          Huế, mùa thu 2010


NGUYỄN SÔNG BỒ


Góc hồn quê


Tuổi xuân. Em và gió
Nắng nâu vàng rạ rơm
Biết có còn đâu đó
Tết nghèo mà ngon cơm...

Khói nhang trầm thoảng thơm
Quyện cùng hương con gái
Ơi, cái mùi ngai ngái
Quấn vào nhau hít hà

Trong vòm lá nở hoa
Một nụ hôn ta giấu
Tuổi mười lăm mười sáu
Thỏ thẻ lời chớm yêu

Văng vẳng tiếng chim kêu
Tự tình sau ngõ giống
Một bức tranh quê kiểng
Đẹp nhất thuở yên bình

Làng ơi, nắng lung linh
Nhớ cái nhìn rất ấm
Thương ổ rơm cơm tấm
Một góc hồn rưng rưng!...


NGUYỄN TUẤT


Khoảnh khắc giao mùa


Đêm dài vỡ mộng tháng Giêng
Giọt mưa mùa cũ trốn tìm mùa xuân
Tơ trời quyện mảng phong vân
Rối nhàu nhan sắc điệu vần thơ tôi!

Đêm dài vỡ mộng tinh khôi
Nửa đêm tỉnh giấc làn hơi giao thừa
Dặn lòng quên cuộc bán mua
Vần thơ lãng mạn trêu đùa nhân sinh!


MAI NAM THẮNG


Viết trong quán “Chợt nhớ”

ở Quy Đạt


Ta bỏ quên gì mà đêm nay chợt nhớ?
Dáng này… mắt ấy… năm xưa…
Mùa hạ cuối cùng bên kia dốc Lớ
Bây chừ đã hết sim mua!

Chợt nhớ ngô đồng mấy cội tròn trưa
Bóng ngả về đâu ngày xa cách?
Hò hẹn gì đâu mà hờn trách
Trời mưa nước chảy quanh hồi(*)…

Thôi em đừng hát nữa Xa khơi
Biển phía ấy đã bạc đầu thương nhớ
Rừng trên này đang mùa tơ lộc nhú
Chợt nhớ gì trong thảng thốt mưa bay…


--------------------
(*) Câu ca ở Quy Đạt-Quảng Bình: Trời mưa nước chảy quanh hồi/ Anh không lấy vợ ai giã bồi anh ăn?


(264/2-11)




Các bài mới
Các bài đã đăng
Cổ tích (27/12/2010)