THÚY LIÊN
Tháng chạp mềm rười rượi Viết tặng QT
nỗi nhớ thắc thỏm cháy nhưng nhức tháng năm loáng thoáng áo anh mưa dầm hạt nhỏ hoa sen xanh ngậm môi em bồng bềnh một vùng nhụy u hương bỏ ngỏ mở chiêm bao nở bát ngát thời gian cà phê đen hay lam chảy giọt giọt vào hồn em ngọt ngọt
nỗi nhớ cứ quặn mình đau không có bến trăng chỉ một vùng mưa ẩm ướt phố chợ lang thang mùa đông lướt thướt trùm kín tôi những ý nghĩ giàn giụa mưa rơi mưa rơi hun hút lạnh lạnh môi lạnh lạnh buốt cánh đồng tôi căng no hy vọng mùa yêu
nỗi nhớ cứ trở dạ choáng ngợp biếng lười nụ hôn cỏ may níu em về tháng chạp mềm rười rượi đánh thức mấy độ u trầm hổn hển chòng chành lời ca lêu bêu nỗi buồn chới với tình môi gọi mặt trời xuân…
THẠCH THẢO
Mùa xuân bật thức Trườn lên trườn lên từ lỗ đen ẩm mục Những lá xanh non bật mầm không kiệt sức Uống vốc trăng đầy, uống ngày mới nở Khai sinh vũ hội mùa hoa
Đêm xuống đóng cọc vào bóng nâu Những rễ cái rễ con chảy máu đất ứa nhựa hít thở hương nguồn cội đầy ứ nức nở thân quen dù đi qua bất ổn của hỏa hoạn hạn hán bão mưa đi qua thời gian nhiễm độc bàn tay đào xới.
Bay cao bay xa những đám mây ươn ướt xốp không ngủ quên để rơi vào tóc chảy dòng sông mềm váy áo em thơm khăn tay lụa mùa xuân lạc đường giữa chợ phù hoa.
Bò đi bò đi những chú kiến trên đôi chân nhẫn nại ngọn râu vểnh chào ánh ngày ấm áp truyền vang thông điệp những hạt cơm không để lãng phí một ngày và em u mê khi dán vào môi anh...
BẠCH DIỆP
Chân dung
Muốn ném qua cửa sổ Những ngọt ngào cũ rích Bộ cánh lượt là son phấn, dầu chải tóc, khăn quàng xanh...
Muốn chạy nhanh dưới mặt trời Mặc trên má nhạt nhoà nước mắt Tơi bời phấn son nụ cười se sắt Khóc như trẻ nhỏ khát thèm...
Muốn nói với ai đó Một lời tức tưởi Muốn tựa vào ai đó Khóc một hơi thật dài...
Nhưng xin đừng dỗ dành đừng hứa hẹn tôi Những lời đãi bôi mật ngọt Sẽ gặm nhấm hồn tôi tan nát khi đêm về...
Chán lắm rồi những cái mặt nạ Phải mang vác suốt cả ngày cả đời Xin đừng níu giữ tôi Cho tôi bay với những giấc mơ Nỗi đau vỡ ra nghìn mảnh Dưới nắng vàng chấp chới Thành nụ cười trinh nguyên 1 - 2008
Cơn dông đầu mùa
như đôi mắt mọng nước nặng trĩu bầu trời cơn dông đầu mùa đất oằn mình nồng hơi men
căn phòng cũ ô cửa quen lăn dài giọt mưa hay nước mắt
những cánh hồng héo úa… ánh mắt héo úa… nụ cười héo úa… in bóng lặng câm chớp vạch những đường vô tâm đánh thức
sao không mở tung cánh cửa ngoài kia cỏ mượt ngoài kia mưa long lanh tắm gội những con đường xanh như ngọc
ngoài kia thảm cúc trắng dịu dàng và lời kinh sám hối đưa ta qua con sông khổ ải ngoài kia cơn dông vừa đi qua mặt đất bình yên trở lại và mặt trời hồng nhuộm tiếng cười lanh lảnh
ngoài kia biển trở mình tung bọt sóng thật khẽ trăng xanh cựa mình tim ta ơi xin hãy hồi sinh…
Chia tay anh
Chia tay anh nắng vàng trời xanh mặc con đường tràn tiếng ve nhưng em nghe từ rất xa gió bấc đang về
Chia tay anh em không khóc chẳng thể cười nước mắt cay dường như chảy ngược muốn chạm tay người giây khắc chỉ sợ con tim sẽ vỡ oà thôi!
Vậy là anh đi con đường màu xanh mang anh đi nghìn trùng xa cách… em trôi giữa biển chiều xám bạc mang tình yêu đồng hành cùng cô độc chờ bóng đêm về sẻ chia
Vậy là anh đi phía ấy anh đi run rẩy ngọn nồm như bàn tay vẫy… số phận, tình yêu mong manh màu giấy em không muốn có ngày này
Nhưng anh đi rồi hiu hắt vàng sợi nắng lắt lay lời hứa thơ ngây đứt rời từng chặng nén vào tim nụ cười cay đắng… Chia tay anh nắng vẫn vàng trời vẫn xanh…
VÕ NGỌC LAN
Giấc mơ hoa Thân mến tặng Trần Thùy Mai
Quê nhà tôi đó Kim Long Thưa rằng xa mấy vẫn không quên về Tháng năm tóc kết tình quê Trăm năm mắt Huế lụa thề che nghiêng Cỏ hoa vẫn mọc bên đường Phải vì ai đó thoảng hương diệu kỳ Chút hương ngày nọ xuân thì Đã thành huyền sử vân vi cung đàn Và Xuân - sắc nhẹ mưa phùn Chuông chùa sớm tối chưa từng chia xa Cố hương trong giấc mơ hoa Sao nghe khao khát như là yêu thương
Hoài niệm Tưởng nhớ Nguyễn Xuân Hoàng
Chị giờ thắp nén hương xa “Cỏ lau tóc mẹ”(*) nhạt nhoà tâm tư Thấy em trong dáng sương mù Môi cười rạng rỡ mùa thu đang về Một lần giã biệt Sơn Khê Là thôi mãi mãi người đi nghìn trùng Chỉ còn lệ đắng ngập ngừng Tiễn em về cuối thiên đường thênh thang
----------- * Tác phẩm Nguyễn Xuân Hoàng
CHÂU THU HÀ
Thức mùa
Anh đã xưa như cỏ Vẫn xanh sắc xuân về Đường tình nhiều đam mê Đường đời nhiều giông tố
Giêng hai hoa đang nở Tương tư một xuân thì Anh ngại ngần không nói Cho tiếc hoài xuân đi
Thời gian như ngừng trôi Nỗi niềm riêng lắng đọng Với bao nhiêu khát vọng Đã đi vào xa xăm
Một mai anh nhớ không Những lời yêu xưa cũ Xuyên qua ngày mưa gió Vẫn nở bừng trong tim
Những ngày xưa bên anh Sao giờ này xa vắng Mùa xuân đang cưới nắng Lẽ nào mình xa nhau?
NGUYỄN THỊ THÚY NGOAN
Bến tàn nhang
Trái tim em tàn nhang Còn đâu thời con gái (Từ thuở có loài người Tình yêu là vụng dại)
Đò ngang thì gẫy lái Đò dọc lại gẫy chèo Sông đời dài rộng lắm Bến nào em buông neo?
Em như câu thơ nghèo Sóng cồn lên bối rối Thời gian thì săn đuổi Cánh buồm gầy bến sông!
Người ta có vợ, có chồng Còn em chèo chống bão giông một mình Bến nào là bến bình minh? Cho em neo lại chút tình tàn nhang.
HOÀNG BÌNH TRỌNG
Đánh thức nỗi buồn
Thôi đành giã biệt cuộc chơi Lợi danh huyễn hoặc nửa đời đam mê May còn mây trắng hồn quê Gọi ta về phía sẻ chia tình người
Thôi đành giã biệt cuộc chơi Nét nhìn vô cảm, nét cười đẩy đưa Mừng vay, khóc mướn, thương vờ Dòng thơ chua xót hồn thơ cạn rồi
Thôi đành giã biệt cuộc chơi Thảnh thơi về với cõi đời cô đơn Trái tim đánh thức nỗi buồn Ủ nghìn độ lửa trả hồn chơ thơ.
PHẠM VIỆT THƯ
Trở lại Huế Tặng N.T. Tạo
Mưa như thằng nghiện Nắng trốn biệt Trần Thùy Mai đóng cửa viết Hà Khánh Linh đóng cửa viết Nguyễn Khắc Phê đóng cửa viết.
Phạm Phú Phong dạy thêm Hồ Thế Hà dạy thêm Tô Nhuận Vỹ đi Mỹ chưa về.
Hoàng Phủ Ngọc Tường đau Lâm Thị Mỹ Dạ buồn Lần đầu tiên tôi thấy Dạ trách trời xanh Đã lấy hết tuổi mình.
Tôi bảo Ngô Minh bỏ báo làm thơ thì thơ lại hỏng May còn có chuyện chân dung Nguyễn Khắc Thạch muốn làm cho ra thằng đàn ông thì lại bỏ đàn bà Nguyễn QuangHà thì không Nguyễn Quang Lập cũng không Nguyễn Trọng Tạo càng không.
Hồng Nhu không say không tỉnh Huế cái gì cũng mỏng Rút máy gọi Nguyễn Khoa Điềm...
Ngoài vùng phủ sóng. Huế, tháng Chạp, Đinh Hợi.
LẠI ĐĂNG THIỆN
Tiếng rao trưa
Ngoài trời gió Lào rang lửa Giật mình một tiếng rao trưa Ai muối… muối nời…! Anh ngư dân Đẩy biển lên rừng bán muối “Muối trên áo” đắt hơn muối trong bao? Ầm ào sóng xô ngọn núi Trụi trần xe đạp cà tàng Nắng mưa đè lên nghèo đói
Ai muối… muối nời…!
Tiếng rao vẹt mòn ngõ xóm Thân thương cả tiếng chào mời Chum tương giục anh đi vội Măng rừng ngóng đợi anh lên Câu ca nghẹn ngào tuổi trẻ “Mắm không nghe muối mắm ươn”.
Nông dân cần muối ăn thường!
Chuyện thật như đùa Muối đổi lúa Muối đổi măng… Anh ngư dân lại chở rừng xuống biển! Mồ hôi - Nước mắt Chảy mặn miền quê Người bán muối Tháng năm lầm lũi đi về…
NGÔ MINH
Nơi góc khuất hồn ta đêm qua quỳnh nở mỏng manh run rẩy góc vườn bão gần ngấp nghé lá sương có chở che quỳnh
ta sợ mặt trời lên quỳnh ơi, sao không mãi là đêm sao không mãi là đêm ? thương kiếp phù dung thao thức đời ta quá nhiều ác mộng nên không dám ngủ nép vào lá sương thảng thốt quỳnh thơm da thịt trăng sao đêm nay vườn vắng hương quỳnh mặc bão đến khuya ta vẫn đợi em biến đi đâu bên kia mùa quỳnh bói ?
bỗng ngôi sao băng rơi về mỏng manh như em run rẩy như quỳnh bàng hoàng ta cõi lặng
từ ấy em đoá hoa trời tặng nở hằng đêm nơi góc khuất hồn ta… Huế, đêm 2-8-2007
Tiếng dế
em như cây không rễ… tiếng dế gọi từ bên ngực trái buốt lòng em đã khóc suốt cả bốn mùa… tiếng dế ngập những mùa mưa Huế làm gì cho em vui? làm gì cho em vui? làm sao cho trái tim bình yên… tiếng em nấc từ giấc mơ đen nhưng anh không thể em ơi trái tim anh cũng không còn bình yên trái tim anh như con thuyền giữa trùng khơi bão tố
từ khi gặp lại em dế kêu nghẹn canh dài thơ cũng khó và yêu cũng khó... nhưng xin anh đừng biến mất…
nghe thắt lòng tiếng dế khan đêm… Huế, 5-8-2007
Gọi lá
Ai lên đồi gọi lá đỏ bầm dấu chân vàng úa bàn tay vói vói mùa đi vô tình
ai rừng sâu âm u gọi lá rỗng thời gian thân vùi dưới muôn tầng ẩm mục mùa đi vô tình
ai qua cầu gọi lá trắng khuya vắng vạt phất phơ gió đen nhoè mắt sương mắt gió sông trôi vô tình
mùa đi sông trôi qua thời rạo rực người không về sao ai còn gọi lá ròng ròng phố khuya… Huế, 7-9-2007
QUỲNH NHƯ
Bên mộ mẹ
Mẹ giờ nằm giữa cánh đồng Một đời cày cấy mỏi mong đá mềm Mộ người cỏ mọc xanh êm Con thắp hương cháy nỗi niềm buốt đau Lúa đồng ta xanh mượt màu Mẹ nằm ngủ giữa ào ào gió lên Đến bao giờ đá mới mềm! Bàn chân con bước qua miền bão giông Dù khi đổi gánh sang gồng Còng lưng chống gậy ngước trông bầu trời Vẫn cho con vịn nụ cười Để đi qua trận bão người dạt xô Bây giờ về cõi hư vô Chỉ đắp vạt cỏ trước mồ mỏng manh Con lo nắng gió chẳng lành Mong sao biển lặng trời xanh suốt đời Mẹ ơi lúa ngậm đòng rồi Con chăm cây lúa dâng người bát cơm!
TRƯƠNG ĐẠM THỦY
Sáng và em
căn phòng hình chữ nhật bề bộn chiếu chăn em vẫn chưa thức dậy còn bên gối ngủ mê
con chim bên hè vừa cất cao tiếng hót lũ mèo hoang rượt nhau trên mái nhà một nhánh lan hài nghiêng mình bên cửa sổ em vẫn chưa rời khỏi giấc mơ
buổi sáng đến từ chiếc lá lấp lánh đính những hạt sương hồng nắng mặt trời đêm còn sót lại dưới chân tường khoảng tối chưa đi
chàng đến đậu bên giấc mơ em hót theo tiếng chim đuổi theo tiếng chim đuổi theo lũ mèo và ngắm những tia nắng đầu tiên bên ô cửa sổ
chàng nhẹ như gió thoảng vô hình như không khí lung linh như linh hồn hư vô như mộng mị
sáng nào chàng cũng đến bên căn phòng thiếu phụ ngắm bình minh trên môi em và hót trong trái tim tràn nước mắt
PHAN THÀNH MINH
Lý do
Cỗ xe lân tinh chở mùa thu qua phố em hồng nhan với ánh đèn lồng trăng sóng soãi dịu dàng trên ngực người đàn bà chưa một lần lầm lỡ chuông giáo đường buông tiếng thong dong
Mùa thu song hành với nỗi nhớ mong em và trăng chung đường cong diễm tuyệt chỉ có lửa chẳng bao giờ biết trái tim dửng dưng chưa có đích dừng
Người đàn bà khoả thân cho thoả lòng những thỏi đất nung gã bạc nghĩa thời gian kéo lê mọi huyênh hoang trở về cái bụi cánh cò rã rời mệt mỏi đồng không chân rạ khát khô
Mái tóc bạc làm vinh quang những viên đạn dưới mồ Ngôi sao bình yên cuối cùng em nặn ra từ đêm thừa nhận Có triệu lý do để người ta sẵn sàng thù hận ... yêu!
(nguồn: TCSH số 229 - 03 - 2008)
|