NGÔ THỊ HẠNH
Nuốt đêm
Tôi cúi mặt nhìn tôi những vết xước tâm mình lồ lộ vệt hình chữ ghen, chữ buồn, chữ muốn chết vì yêu… gặp một lần để xa trăm lần khát đắng. Tôi xé toạc tôi trong nỗi tự dồn mình vào thế kẹt đốt những vệt đen thành ánh nắng tràn mi không tình yêu - không em - không anh là tất cả. tôi tự đâm mình nước mắt chẳng nghĩa gì bởi niềm tin mục vữa thây ma đêm xồng xộc tràn vào nắng dãy dụa cùng linh hồn bay về miền cực lạc - tôi Tôi dán nỗi đau vào tôi biết yêu nhau để thức tỉnh niềm đau cõi khác chả điều gì có nghĩa người ta trưởng thành từ ngộ nhận em ngày ngày ghim gai nhọn vào thân Tôi cúi mặt nhìn tôi chờ cơn đau đến biết nắng ngoài hiên đã nuốt chửng đêm rồi. ngày 19-11-2007
VẠN LỘC
Chiếc đồng hồ
Cần mẫn, siêng năng và nhẫn nại Đo đường quả đất những vòng quay Ba thanh đoản kiếm vung liên tục Cắt vụn thời gian chẳng nghỉ tay.
NGUYỄN THIỀN NGHI
Miền đông và em
Lũng cao su vàng tuổi tháng mười rơi Tóc mẹ bạc Tóc em màu đất đỏ Con rẫy lớn rúng mình xao xác Tiếng mái tôn rách Xốc ngược mây trời
Và em Treo ngược hạnh phúc lên cây Nơi gió về rứt đau từng ngọn lá Đồi bật lời hú gọi lốc sâu Nơi đốm đèn uốn cong mình xuống Nơi cuộc tình vừa đến Lại vừa đi
Ngày tháng lớn theo đường dốc ngóng Cô đơn mượn gốc rễ bò lê Gánh nắng mưa lên đồi Nỗi buồn xoắn vỏ ốc làm chỗ trú Được và mất Khắc lòng bao điều chưa đạt
Em vớt nắng tươi hong lại tương lai Mặc khó khăn gập theo chiều gấp của gió Hy vọng neo tiếng cười trong Niềm vui căng diều mới
LÂM ANH
Dột
Chỉ cần dăm bảy hạt mưa Mái tranh cũng đủ ngày xưa dột về…
HOÀNG NGỌC QUÝ
Mùa xuân tiễn con đi học xa Tặng con gái LH
Ngày bố tiễn con sang đất nước Hoa Anh Đào Nắng dịu êm và khoảng trời cao rộng Con đã qua một thời bé bỏng Tuy lớn rồi, nhưng còn nhỏ giữa mùa xuân
Hành trình dài còn lắm nỗi gian truân Đồ đạc mang theo nhẹ nhàng hơn nỗi nhớ Nghị lực cao hơn cả thân hình bé nhỏ Nhớ nhung nhiều nhưng con chẳng khóc đâu
Con đang qua một nước mạnh giàu Lại giữa mùa xuân – hoa anh đào đang nở Không chỉ ngắm hoa đâu mà học hành vất vả Lao động miệt mài mới có được thăng hoa
Con đang cùng bạn bè bước lên đỉnh Ôlimpia Hẳn lúc leo trèo có khi vấp ngả Nhưng nghị lực, niềm tin sẽ giúp con vượt qua tất cả Khó khăn nào cũng vẫn phải vượt qua
Mùa xuân này con đi học xa Con sẽ biết thêm bao nhiêu điều mới lạ Mùa xuân cho hoa và đến ngày ra quả Để đem về gieo hạt ở quê ta
VÕ QUÊ
Hội vật làng Sình
Mơn man gió sông Hương tràn sắc nắng Trống làng vang giục giã tứ phương về Cờ xí rợp sân đình cao sới vật Người chen người áo mới cạnh thâm the
Giải đai đỏ tấm lưng trần vạm vỡ Chiếc đai xanh lồng ngực nở bóng ngời Các chàng trai giàu tinh thần thượng võ Quần thảo nhau hào khí xuân tươi
Tiếng cổ vũ vang rân cùng nhịp trống Lời hô reo đừng “trắng bụng lấm lưng”! Gió sông Hương thơm say nguồn chiến thắng Những ngọn cờ phần phật nỗi vui chung
Từng tên đất tên làng kiêu hãnh Theo cánh tay chàng đô trẻ lập công Chòm râu trắng người già rung sảng khoái Đàn em thơ rạng rỡ mắt xanh trong
Ngày hội vật làng Sình luôn sống động Mái đình xưa truyền thống một đời dân Con thuyền trôi giọng hò ngân sóng nước Trai thượng đài gái trẩy hội mùa xuân
NGÀN THƯƠNG
Xuân vọng
Sáng nay ngồi nhổ cỏ Tình cờ gặp nụ xuân Năm nào chim tha hạt Gieo trước sân ngập ngừng
Lạnh về hơn mấy chục Tuổi xuân với quê nhà Nghe trên tầng tháp cổ Hững hờ tiếng rêu sa
Chút tàn phai lãng đãng Băng qua đồng tháng giêng Thắp nén hương vái mẹ Vọng giữa trời linh thiêng...
DƯƠNG THÀNH VŨ
Trái pháo hoa
Trái pháo hoa bừng trong trời đêm Cười lên em nếu không thể khóc Hạnh phúc! Cái giá bao cuộc đời phải trả Đòn tra tấn âm âm ngực mẹ Khi ngọn gió trở mùa lay động chùm hoa Những trận sốt rét rừng làm môi anh tím ngắt Trái pháo hoa bừng trong trời đêm Nụ cười xuôi ngược Bắc Tôi muốn trách anh cầm caméra Không cho tôi nhìn thấy cô công nhân làm đường Anh nhân viên gác hầm xa heo hút Trái pháo hoa bừng trong trời đêm Có nhà văn quân đội xin được dấu tên Mới gặp lần đầu tiên Đã chia cho tôi món tiền máu thịt Chia khát vọng - niềm tin Và những người bạn thân yêu Từng đùm bọc tôi bằng cơm - cà phê và ngọn lửa Trái pháo hoa bừng trong trời đêm Ánh sáng nhận chìm nụ cười không cảm xúc Cái bắt tay khuôn mòn công thức Gương mặt khiêm cung phải đạo Thấp thoáng sau màu áo Những bài thơ nguội ngắt như lòng Trái pháo hoa bừng trong trời đêm
NGUYỄN THỊ LIÊN TÂM
Chiều mùa thu hoa cải
Nhập nhoà chiều bước qua... chiều Dùng dằng mái rạ buồn thiu thắt... lòng Ô hay! Cải đã lên ngồng Hoa vàng độ ấy, bên sông héo rồi!
Gió đưa cây cải về trời Hoa tàn ở lại, đợi người cuối sông Đò ai tao tác giữa dòng Làm sao gỡ mối bòng bong... cháy tình
BÙI ĐỨC VINH
Xứ trầm hương
Thăm thẳm nguồn xa, mẹ cha yên giấc Nốt nhạc muôn đời, một cõi hư vô
Ngát xứ trầm hương mây trời thinh lặng Ai vương vào ta bao lời lem lấm
Hoa thảo mưa bay đỉnh chữ khổng lồ Ta im không nói, cội bồ đề xanh
Tụng khẽ thời kinh gửi miền cực lạc Mẹ cha thanh thản chín suối ngậm cười
Ngôi mộ lòng ai cao xanh vời mãi Kính cẩn thắp lên một nén tâm thành
Mười ba bến nước cát lầm trĩu vai Oan khiên trọn kiếp sao chìm người ơi!
Lại về vườn vải gặp hồn Ức Trai Ngàn xưa sét đánh vẫn coi như đùa
Ở đời chỉ sợ sự thật nằm nghiêng Ẩn mình ta mặc nhiêu khê đặt điều
CÔNG NAM
Thức Chuyện cùng C.T.T
Nào em hé lộ vạt thơ Để tôi thức dậy đôi bờ cỏ xanh Thức âm u mở mát lành Thức con đò chở ân tình ngược xuôi
Ruộng đồng quê của tôi ơi Vụ tăng đời có no lời hát rong? Gánh Hài cất bước thẳng, cong Tôi theo tìm bến mãi không thấy bờ!
May còn em rộng vạt mưa Thức giông gió cứu câu thơ nghẽn đòng Thức dào dạt mọi dòng sông Thức con chữ chết vỡ lòng văn chương.
NGUYỄN THANH TÚ
Nói gì trước mùa xuân
Những cơn bão mang khuôn mặt sát nhân Đã trôi vào quá khứ Cây ứa chồi non Cuộc sống mải miết trôi trên con đường thời gian xa lắc Còn em người lội ngược dòng Má ửng đỏ sau mấy lần tím bầm ngâm mình trong cơn lụt Em vẫn thế như mỗi lần em đến Ấp áp, ngọt ngào! Những tia nắng hồn nhiên của tuổi đôi mươi Những ngọn gió vuốt ve thân hình thiếu nữ Quà tặng mỗi căn nhà là hoa và áo mới... Biết nói gì cùng em Những gì chưa nói Mùa xuân?
TRẦN ÁNG SƠN
Hải đảo
Khi rong biển còn dài Đáy biển còn sâu Núi non lởm chởm Thần tiên thì có cánh Chúng mình còn khoả thân Thiên nhiên thì ưu tư hiểm ác
Em tóc cỏ màu nâu Thở hơi dị thảo Thân thể san hô Tình yêu dễ bảo Mặc áo bằng hoa cỏ thiên nhiên Anh hãy còn diệu vợi Học nói học nhìn Và học yêu em bằng hoa đổng thảo
Núi kia đổ xuống Biển kia hời hợt Lá kia rụng xuống Thân cây thì mốc meo Súc vật thì hung dữ Thiên nhiên nổi giận Chúng mình thành bất kham
Ôi! 1000 – 900 – 64 Ôi! Cánh đồng cỏ của anh Ôi! Cỏ hoa tiền sử Em đã thoát hình với hai tay đầy lửa. Anh gọi em chậm thưa Chậm nói chậm nhìn Chậm cảm thông như một vong nữ Anh thân thể đầy những vết thương Hoa cỏ đổi tên Chúng mình đổi máu xương đổi họ
Em vẫn còn đó Anh thì còn đây Lục địa thì vẫn còn núi non Biển khơi thì thêm hải đảo Chúng mình xa lạ nhau
(nguồn: TCSH số 228 - 02 - 2008)
|