Đêm trên cát
10:28 | 26/03/2008
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê
Nhà thơ Thanh Thảo
bao giờ ta không định ra đi hay ở lại hoa gạo trong sương sớm nung nấu lòng kẻ xa ta đứng phía mặt trời lên chậm nửa đường đời cơn gió thoảng qua đừng nói đừng nhắc ta thèm nghe tiếng giã gạo vợ hiền tấm mẳn làm thuê và dòng sông chảy ta nghe mùa đông bãi quạnh lạnh tê gió lùa ta như thể cành bàng khô cắn răng chịu rét mà chờ lộc non
bao giờ câu hát thời bé dại “ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng”… sẽ tới lúc chàng con nghê đá người lính canh hoá đá đêm cứng khô như một bức tường ai thả rơi từng bước chân hoang vắng… áo phong trần tả tơi
ta đã giải trọn kiếp người với dòng sông dựng ngang trời thành gươm với bài ca thuở khốn cùng hát bên người đói ngập ngừng xin cơm với tàn nhẫn lời roi song cháy trên da thịt hãy còn biết đau đừng nói đừng nhắc ta đã gượng dậy thế nào để ném những câu thơ như khạc từng búng máu
có lúc vào canh ba sợi dây đêm chùng lại ta lấy chiếu đắp thêm cho chú nhỏ khêu bấc đèn ngóng đợi ngỡ vừa nghe tiếng kẹt cửa của hư vô giận mình chưa học được phép ngủ mắt trừng trừng mở trước vực sâu
những con chuột nhắt gặm nhấm tấm vải hy vọng mà ta canh cửi suốt đời những con chuột nhắt bò qua khoảng không chóng mặt lên tận chín tầng trời khoảnh khắc ta hụt hẫng mây dưới chân tan loãng rã rời
hố thẳm bao năm ròng chới với lòng mê man vin một chút danh hờ
trên đất nước trận bão đen tàn hại bầy châu chấu từ đâu về che kín mặt trời
lúa te tướp mặt người xanh xám dài làm sao những buổi chiều trống rỗng bụng quắt queo kiến bò cái đói thật tình xuống hai hàng nước mắt nào phải chuyện văn thơ
nào phải lối đãi bôi thù tạc trăng trong chén anh là giọt rượu cặn cuối cùng của sông Trà một đêm khói sóng nhìn mặt bạn thấy bóng mình lẳng lặng mối hận bỗng trào lên cuộn xoáy con thuyền
dù đi hay ở chẳng bao giờ ta quên bàn tay bạn giơ ngang như níu kéo như buông bắt cái gì tận xa vời ta chỉ là gã nhà thơ cùng đường quay trở lại lòng ước ao thoáng hạnh phúc mơ hồ
tóc xoã đầu ngọn gió rối bời bao tâm sự ta già rồi chăng trước mặt bức tường cao thêm mãi gánh nặng lưng còng trèo non lội suối xoè bàn tay còn lại đất bùn mong tài năng nở rộ dưới vầng dương buồn cười thay nghe trong miệng vị sương mù nhạt thếch
con chim quyên lỡ vận lang thang trên mặt đất tiếng kêu sao nghẹn ngào ta đã phí hoài quá nhiều sức lực gót chân mòn những bước không đâu
ở nơi đó dường như tình yêu lần thứ nhất hoa xoan rơi lấm tấm mưa giêng hai thấm áo người ơi ở nơi đó ta nhỡ một nụ cười ba mươi năm sau nhớ lại còn muốn khóc
nỗi nhớ của người đi trên cát mỗi bước mỗi lùi về tuổi thơ những khao khát bỗng thành chỗ vỡ mắt đăm đăm cát trải mịt mờ
thì cứ đi cứ đi và đi mãi như nước kia chảy không bến không bờ ta đã ném thơ mình vào thác xiết một sợi chỉ mành mỏng mảnh treo chuông một tiếng thét khi đầm lầy dâng ngập cổ trước mõm chó trước vó ngựa lần đầu thơ biết đến hiểm nguy
hãy đứng lên ngọn lửa giữa màn đêm kinh sợ hãy thắp sáng lời nguyền rủa trước Ngọ Môn hãy uống cạn con đường đầy chông gai cạm bẫy hãy xuyên thủng bức tường bằng ngôn ngữ hãy chế ngự thời gian bằng lặng lẽ
ta đã vãi tung những hạt giống của mình vào đất đai tăm tối bao giờ cho đến tháng ba trẻ gọi trâu lanh lảnh ngoài đồng lúa đang thì con gái luỹ tre ngà lơ mơ cái áo khoác thanh bình tiếng tu hú trôi trong màu đỏ tháng năm về thức tỉnh những đầm sen
có gì khiến ta bứt rứt có gì không thực qua vẻ hiền lành khép nép kia ta thích hoa phượng cháy tận cùng ngọn lửa dù phải thiêu đốt cả mùa hạ
ai thảnh thơi ăn măng trúc mùa thu gió heo may ta cúi đầu từ biệt dăm bảy học trò mang rượu tiễn đưa các con đừng khóc ta đi đâu lênh đênh theo đàn chim di trú
ai cắn răng qua cầu mùa đông cầm cố áo bông đổi vài đấu cám chợt ấm lòng nghĩ tới người thân nếu chỉ sống cho riêng mình cảm sao nổi phút ấm lòng kỳ lạ ấy đã trộn trong ta hàng ngàn số phận như bột nhào như vôi vữa mong một ngày hiện rõ chất thật mỗi con người
lặng yên trên bề mặt gào thét dưới chiều sâu hiểu những giới hạn và khoảnh khắc một thành hai thành ba thành vô số mãi mãi dò tìm mãi mãi không thể nào chạm đáy … ta sống lại nhờ tiếng cười lần thứ hai chào đời từ ngục thất
xin bạn đừng kinh ngạc vì sao chiếc mầm cây nhỏ nhất bị cả mùa đông nhào vô trấn lột bị bóng đêm lường gạt vẫn trần trụi lớn lên
trên cánh đồng ngập ngụa trên mùa lam lũ những ao bèo ta biết mình sẽ trở lại với bạn nghèo ăn bữa cơm rau dưa uống chén rượu thơm nồng không phá phách cất bằng thứ men truyền giữ đã bao đời
ta sẽ trở lại dù phải húc đầu vào đá để mở cửa
sau mùa đông là mùa xuân sau cái chết một bắt đầu khác nữa
THANH THẢO (nguồn: TCSH số 1 - tháng 6.1983) |
Các bài mới