Nhà thơ Nguyễn Chí Hoan bằng lao động sáng tạo thơ đã tìm cách đưa con người đương đại đối thoại với thiên nhiên lớn lao và bao dung, để lấy lại sự cân bằng sau nhịp sống của một đô thị gấp gáp đang bao trùm chúng ta. Thơ Nguyễn Chí Hoan chất chứa các liên tưởng với một cách nhìn mới, khám phá một thế giới ảo trong đời sống tinh thần con người đang cố vượt ra khỏi một thế giới thực đang vây bọc nó. Đó chính là hướng tiếp cận mới trong thơ hiện đại.
Mơ màu
Lá sớm mai Đường dài Khuất nẻo Phía bình minh mây xám dâng đầy Màu nâu tươi ánh lên ngói cũ Tiếng vỗ cánh Vụt bay
Những bông hồng ngậm gió Vươn tay Những bông sen ngậm nhụy vàng Cũng như đôi mắt kia ngậm ánh buồn
Tiếng gió thoảng Những gam màu chuyển tiếp Trượt trôi Những trang giấy hững hờ phơ phất Những con đường vươn về nơi bình minh xa tắp Nơi ước mơ rực sáng và rời xa trên bình nguyên tất tận Nơi vách đá bất ngờ xuống vực biển sâu Và nắng lên Một giấc mơ màu
Nhớ
Với tất cả riêng tư và chờ đợi, như tiếng nước chảy khuất dưới cỏ xanh.
Em như ánh sớm mai khi chân trời hé mở
Một ngày trên thành phố thời khắc bình thường lắc lư trên ngọn gió nhẹ nhõm chân chim trên ngói cũ một ngón tay nhỏ mềm giơ lên nghĩ ngợi.
Với tất cả những riêng tư và chờ đợi, buổi chợ sớm xanh như rau cải tươi như cá quẫy trong thúng lóc xóc căng như nụ vui ánh hồng gương mặt và một ngày lại đến một nét tròn thêm một nét hao gầy một vết hằn ấm ngủ giấc đêm qua một bình nước tưới ngày mai giọt băn khoăn từng giọt.
Qua mỗi mờ sương đã có gì đổi khác như một sớm heo may chợt nhớ sớm heo may mười năm về trước đôi mắt to trong gương lụa Hà Đông tay mềm dịu mát ăn một miếng nghĩ mười câu nhưng khúc hát ngày xưa bây giờ vẫn hát một màu áo mười năm vẫn mỏng mình không nhạt một câu chuyện mười năm vẫn ngậm tròng nước mắt một mơ ước mười năm mỗi sớm ra vẫn gặp.
Đọng sau cái nhìn ánh biển chiều nắng nhạt và đôi cánh hải âu dập dềnh trên sóng. Trôi đi nước ơi ngực ta không mang cá ngực ta không túi khí ta chỉ có xoè tay che nắng gió trên đầu và bóng một bàn tay khi dài khi ngắn lúc lạnh lúc nóng là mái nhà là bạn thiết là con búp bê là chú lính chì là hàng rào che chắn ngực mong manh là gối ấm cuộn tròn trong đêm xa lạ là ngọn đèn lạ lùng khi ngón tay nhỏ mềm giơ lên nghĩ ngợi...
Với tất cả riêng tư và chờ đợi.
Vô đề
Tôi lại muốn trở về bên vách đá Những đám cây trong sương tím nghiêng mình Nơi lá han và những chùm quả ké Suối khô dòng bên lối gỗ lặng thinh
Đá trải rêu xanh đá choàng hoa đỏ Đá dựng thành muôn mắt đá nhìn tôi Bên quốc lộ trơn lầy một chiều mưa vừa ngớt Ngoảnh bên đường chợt hỏi: đá chờ ai?
(nguồn: TCSH số 226 - 12 - 2007)
|