Nhịp sống thơ
Chùm thơ Trần Thị Huê
15:25 | 01/10/2008
Trần Thị Huê, sinh năm 1970 ở Hiền Ninh - Quảng Ninh - Quảng Bình. Năm 1997 xuất hiện lần đầu tiên trên tạp chí Nhật Lệ với chùm thơ 3 bài Chiều, Đợi, Cỏ xanh. 5 năm sau chị xuất bản tập thơ đầu tay Sóng vọng. Nhưng phải đợi đến những năm gần đây gương mặt thơ chị mới hiển lộ với những đường nét vụt hiện, gấp khúc. Cái - tôi - cá - thể đã làm giàu thêm mục đích và ý nghĩa sáng tạo nghệ thuật.

Đọc Huê, nghe được tiếng trầm buồn trắc ẩn, một sự thiếu vắng, rơi vỡ của đời sống, chỉ có thơ mới cắt nghĩa nổi. Sự bừng thức của giao cảm nội tâm đã làm nên đột biến riêng có trong thơ Huê.
Xin giới thiệu cùng bạn đọc Sông Hương chùm thơ mới nhất của chị.
                                                                HOÀNG VŨ THUẬT

Cá cược

Cá cược bóng đèn ủ vào đêm
Sinh sôi ra nhiều nếp nghĩ
Nếp nghĩ thánh thiện, nếp nghĩ đa đoan
Bàn tay năm ngón bằng nhau, đi liền kề trong nếp nghĩ

Tôi tinh bạch
Gió ngốc và vô tình biến tấu
Ru tao nôi ba sợi lệch bằng cảm giác
Cá cược bóng đèn

Chơi trò ú tim
Im lìm không có người đối thủ
Bao cá cược trong bóng đèn hiện hình
Nửa sáng, nửa tối
                                      mở mắt.

Bầu trời tinh khiết

Một cành cây rơi phía rừng
Tím cả ngày tháng năm

Tiếng mưa ngủ trên đồi
Đau đáu bình yên
Nằm trong thảm cỏ
Phía dưới
Đường chia đôi
Hương cỏ mật ấp ủ

Tôi lên năm
Dước thảm cỏ có gì hả mẹ?
Người ta có học, có cưới, có sống như ta không?
Ngôi nhà lợp bằng thảm cỏ, lợp bằng thiên nhiên
Thế mùa thu đến nước ngập thì sao?
Sao có số nhà vô danh hả mẹ?
Con ơi!!!
Chiến tranh người ấy không về
Mẹ kể cho tôi nghe chuyện tháng năm...
Phía ngọn cỏ dựng ngược lên, phía bóng trăng ngự trị
Phía hương cỏ mật toả, phía con đường ấm bàn chân.
Mẹ khóc vì chuyện tháng năm.
Lặn tìm...

Tôi không còn bé
Vào buổi chiều
Một người tìm về và khóc
Khóc đỏ cả nỗi buổn của mẹ
Khóc phía rừng, khóc suốt con đường dài
Tim tôi vỡ oà, tím cả
bầu trời tinh khiết

Vịnh nắng

từ giọt nước
huyền vào bàn tay
kể chuyện buồn đôi mắt
Người muốn nghe cố đợi
Người không ruồng bỏ ra đi
Ngọn cỏ bên đường mồ côi
Bốn mùa đa mang bão tố
Cuốn
Sót lại con đường dấu chấm
Cả câu chuyện buồn đôi mắt
Người ra đi trở về
Tìm
Đường dấu chấm vừa qua, cơn bão
không số vừa qua
Ngày phơi khô cảm xúc
mắt lạc về đâu?
Một đàn kiến
tha phương vẽ lên con đường
thành lâu đài
có hình xoáy ốc
Bẻ dấu chấm thành lời cầu nguyện
Đừng tan, đừng trở về phía hòn lèn
Ngủ đơn trong
“tháp nghiêng”* của một phần lột xác
Tôi vịnh nắng
Tôi vịnh xuân, vịnh bài thơ ngửa mặt
Vịnh con thuyền
vượt sóng ở ngoài khơi

(nguồn: TCSH số 224 - 10 - 2007)

 

 



 

-------------------
* Tên bài thơ của nhà thơ Hoàng Vũ Thuật.
Các bài mới
Các bài đã đăng