Dại ngộ chân thành trong cảm xúc, buông thả tinh tế trong thi pháp đã làm nên giọng điệu riêng Huỳnh Thuý Kiều. Dù còn “bẽn lẽn” trước các thi phái nhưng thơ Kiều đã nhập lưu được vào dòng văn học đương đại với nhiều dự cảm...
Không đề
người mang anh và tình yêu đi mất bên thềm con gái nắng cút côi mùa phiêu bồng vớt đầy tay em buổi chiều ngờ nghệch
phố xá giờ hoen gỉ dấu chân đếm nhẫn nại bước buồn loang trật nhịp thẩm thấu khôn cùng phờ phạc trắng rơi rơi…
gió vô tình gom về cuối con đường hẹn ước cũ anh khâu, chắp vá em đón tàn phai đủ xanh đỏ lọc lừa
chiếc lá rùng mình giũ sạch thuở xa xưa trằn trọc đêm anh hiện ra khêu nỗi nhớ bỏng rát trái tim em đánh cược với đời xao xuyến cài hư thực nhân đôi sầm sập. Nhói đau. Thêm một lần đóng chốt sao vô cớ gùi vai mây hong áo? sao tưng bừng vũ điệu? anh giẫm gót lên phía ấy, câu thề…
Cơn khát địa đàng
Vườn địa đàng huyễn hoặc Ánh trăng chảy mềm miền cỏ xanh êm Ta trần trụi rót vào nhau Cơn khát Ngỡ tình yêu trên môi kẹo ngọt Siết bỏng thịt da khai sinh một tế bào.
Ngoài đường biên níu kéo thanh cao Đốt trận mạc mới hay mình rát cháy Giam trái tim Giam ý tứ Đăm đắm đôi mắt lá ai nhìn.
Đã cám dỗ hết nguyên trinh Vẫn thủ thỉ lần đầu tình ái Choàng qua bờ hoang dại Khát Gian dối vòm ngực ngoan hiền.
Vườn địa đàng huyễn hoặc giấc mơ tiên Đừng vụt tắt nửa tinh cầu vừa loé Van xin đêm. Và có thể Ướt ròng sương Phủ phục mỏi hơi người.
Vùng đam mê màu sáng xanh rờn rợn Lại khát! Giam nhốt phút giây ngà ngọc Trong chốn địa đàng vô biên…
Khúc đồng dao quê mẹ
Về đây rồi! Ơi bến nước làng quê Thèm khúc đồng dao ngày mùng bốn trăng lưỡi liềm Mùa gặt Dây bìm bìm rướn leo bám chặt Nợ cả đời ta ngọn khói bếp len chiều…
Con lươn trườn mình qua ống trúm đăm chiêu Đâu mùi tre nứa? Vết thời gian cắm sâu theo nhịp thở Cứa bùn non Máu đất tuôn trào.
Đước bật mầm Biển hoà nhịp nhạc reo Vỗ vào bờ gọi trùng khơi đầy ắp cá Chàng ngư phủ cười đôi còng gió Rì rầm bên tai tiếng vọng buổi hẹn thề.
Nắng ngả chiều rượi mát triền đê Bóng tuổi thơ oằn dài Quẫy đạp Sông đã giữ giùm ta bao nhiêu nước mắt? Rửa trôi xuôi hơi phố xá lạnh lùng.
Sớm mai này nhớ quấn chiếc khăn (Áo vải tám rách bên vai mảnh nhỏ)
Tay
sào chống Hoa bèo rung rinh nở Vui lên em. Gieo khát vọng cho đời!
Vầng dương ơi! Rọi hồng ánh mặt trời Rạng đông vươn mầm xanh tươi trẻ Ta ào mở toang cánh cửa Dựng giấc mơ Ôm đất khóc quê hiền!
(nguồn: TCSH số 224 - 10 - 2007) |