BÙI VIỆT MỸ
Làng hiện sinh
Bờ sương và những cây số dài, em theo chiều cây lúa nước tiếng hát vắt qua cánh đồng còn vương mãi nhịp chèo của Ô-diên, đoạn sông nhỏ bâng quơ bờ bãi tự xa xưa mượn cây cầu nối về miền vó ngựa Trưng vương Rộn rã, rạo rực chung chiêng sắc màu sau phía cuối làng, ngõ về không dừng lại áo em phơi từ góc thu sang vội vã cánh gió lui tàn, ngọn tường vi rũ áo đặt chiếc xương cá lên mái chùa cổ tích và em lớn lên qua kỳ ngủ đông.
Bỗng chốc mưa rộng, dài thong thả rắc như không hạn định làng hiện sinh từ những giọt mưa ấm áp trong không gian Ô-diên, tiếng sáo nghẹn đục vượt lên đoản khúc ngàn thu trong mây mưa chùng rắc những vạt tép lên bụng sông Đáy. Tôi vội lọc hơi thở sâu từ lúc giao mùa ngoại thành của xưa nhường chỗ cho phố về gõ cửa có sự đổi trao nào làm hạn hẹp bờ sương.
Khối đá quý ở Thiền Viện Trúc Lâm Yên Tử
Giời đặt một con ngươi mắt mình Hòng thu phục nhân gian. 6/2007
Người về phố bán dao
Chẳng nặng gì mà đè lệch vai Đôi chân bằng mà anh đi tập tễnh Suốt ngày mỉm cười với mọi người, không chán Vai vẫn không nhẹ vơi. Cả thành phố lúc nào cũng rậm lời Anh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả Nếu có một khách hàng (chỉ là nấn ná) Anh nén dừng trong tư thế đi ngay.
Những con dao khoe sáng trước bàn tay Còn người khách ném vài câu gầy guộc: Dao thì sắc nhưng không chặt được Nào đoán trông sự cần lao lết bước.
Ôi, cao thấp gì đâu, đồng quà, bát nước Anh tiếc cho mình đem dao sắc bán rao.
(nguồn: TCSH số 223 - 09 - 2007)
|