NGUYỄN VĂN QUANG
Nói với tâm linh
Trần gian chỉ là chiếc quan tài Mỏng như sương chứa đầy huyền thoại Đất đá trơ lì vạn vật vô ngôn
Vũ trụ như quả trứng chứa linh hồn thượng đế Ta sợ một ngày va phải Liệu có còn vân tay trên cổ mộ người thân?
TRẦN THU HÀ
Rau muống biển
Mảnh mai từ thiếu thời Ngoằn ngoèo rau muống biển Mở đường đua siêu tốc Tình yêu của anh
Như dòng điện gặp nước Cực tê
Người đàn bà quay mặt... hát mãi bài ca thời hoa đỏ
Mùi hương trên tóc em nguội dần Ý nghĩ trần truồng như cột điện
Anh Ngoằn ngoèo như rau muống biển Chỉ một bông hoa tím vượt lên
NHẤT LÂM
Chuyện đã ngàn xưa
Không thời gian cho ta suy nghĩ Người ra đi tất bật bạn bè Hoa tươi vàng ươm dòng cáo phó Nhạc trầm buồn khoả lấp tiếng ve
Ngoài dòng đời người xe như nước Buồn nơi đây một cõi riêng mình Có biết chăng gia đình bầu bạn Trước tấm hình ủ dột vong linh
Lời chia buồn nối dài hương khói Người có nghe ai nói đến mình! Những tiếc thương chân tình chia sẻ Trong phút giây thân quyến niệm tình
Xe chuyển bánh vòng đời quay bánh Người ra đi nào biết chiều mưa Tiền thật giả dọc đường đến huyệt Người chôn người chuyện đã ngàn xưa Bệnh viện Hà Nội 5. 2007
LÊ NGÃ LỄ
Kỷ niệm
Còn chi ở cõi đời này Bôn ba số phận trắng tay bên cồn Rượu xuân rót cạn vẫn còn Men tình kỷ niệm càn khôn quay cuồng
MAI VĂN HOAN
Bên phá Tam Giang
Nhà em bên phá Tam Giang Muốn sang, muộn chuyến đò ngang mất rồi! Sông - thời - gian hững hờ trôi Bên lở lở mãi, bên bồi bồi thêm... Có tình mà chẳng có duyên Bơ vơ như bến với thuyền lạc nhau
Tam Giang nào biết: nông, sâu? Bồng bềnh mây... trắng như màu... hư vô!
NGÀN THƯƠNG
Bên quán cóc Sơn
Mùa hạ khô khốc chia từng giọt nắng Phía bờ Nam nghe muôn nỗi dập dềnh Có một người ngồi đếm từng nhánh phượng Lặng lẽ đi vào cõi ấy mông mênh
Góc phố cụ Đồ ly cà phê sủi bọt Dáng phượng kia in bóng một người Hàng ria mép cười vung vinh nắng quái Đợi chuyến đò quá bến trần ai...
NGÔ THỊ HẠNH
Thế giới bắt đầu từ em
Anh rao bán bão táp phong ba em mua về trong một lần say sóng để niềm vui rớt rơi để nỗi buồn tạm bợ...
Em khám phá thế giới từ em sự sống bắt đầu từ hủy diệt tình yêu từ khắc khoải chờ mong bán phong ba hay bán chính cuộc đời?
Em lắng nghe lời giun dế những phong ba anh bán có mang theo ánh sáng mặt trời?
Hươu xanh
Buổi sáng, lá giật mình vì đường gân gầy guộc em giật mình vì nỗi buồn cũng cũ Anh ơi, sông lại khát mưa về.
Trước anh, em muốn mình là hươu xanh mang về hạnh phúc hươu thích cười và rất hồn nhiên nhưng chỉ là giấc mơ thôi trước cuộc đời rất thực nụ hoa hé nở rồi màu sắc cũng nhạt phai.
Khoảnh khắc cánh hồng rơi em không buồn khi nghĩ về cái chết hoa tàn rồi quả ngọt cất lời ca.
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Liên tưởng
1. thấy mưa trên mặt gỗ ta nghĩ mưa trên mặt đời trôi đi trôi đi những cay độc hạt mưa giọng nhỏ nhẹ, sáng trong lúc dịu êm lúc rát cạnh mặt gỗ toé lên mặt phố trầm xuống buồn thản nhiên lên vân nâu tóc em đẹp đến nỗi tất cả những con đường thị trấn vướng víu.
2. mưa khỏa thân những giọt mưa hình nước mắt lặn vào vân gỗ sâu thẳm chảy đi chảy đi những buồn nôn mặt gỗ tượng thân những hình cong quyến rũ lúc chạng vạng lúc huyền hoặc mạt cưa thời gian rơi vãi trên ngày biến tất cả tan chảy thân em tan chảy thành những giọt trời xanh gió lùa vào khung cửa vuông
3. chỉ còn mưa trên mặt trăng vằng vặc trôi đi trôi đi những dại khờ mười tám
ta nghĩ em như đám mây bay đồ hình trên mặt gỗ bỏ hoang
XUÂN THANH
Tiếc
Một chiều tiễn nhau sân ga mắt ướt Tháng năm thương nhớ vẫn đong đầy Trái tim ấm nồng xẻ chia rét buốt Đường hẹn hò... bằng lăng tím bay bay!
Vượt Trường Sơn, ta về quê nội Chia lửa gian nguy với đất mũi Cà Mau Em bám trụ nơi quê nghèo Đồng Khởi Chất độc, đạn bom... trắng xoá một màu!
Tan bóng giặc, mùa về vang tiếng hát Vườn quê hương cây lá lại xanh chồi Điều thầm kín trái tim chưa dám mở Để đường tình đẫm ướt trăng rơi...
Khắc đá Tặng N.K.T
Bốn mươi năm... Gặp lại em trên báo Nhớ thủa: học dưới hầm, cà pháo, cơm ngô Đi suốt “Dòng sông một bờ” Không chỉ tìm cơm áo Đâu “Nơi ta về” Khắc Đá làm thơ? Vũng tàu, 01/7/2007
PHAN VĂN CHƯƠNG
Xe hoa Tặng Đặng Như Thường
Người lên xe hoa gió níu hương trinh nữ sương ngậm bình minh thời con gái
lên xe hoa nàng tiên bước ra câu chuyện cổ vua kén rể khước từ sơn hào hải vị chọn bánh chưng gói cả đồng xanh
lên xe hoa hoa gạo rực câu hát bốn mùa một mùa tình yêu
biết trước ngày lên xe hoa không kịp tặng bông Thùy Dương câu thơ ghép từng vụn nắng ý nghĩa bụi phấn
người lên xe hoa rừng hoa giảng đường chấp chới
nhớ chăng phía mù sương!
THẠCH THẢO
Đất trời còn ngây
câu thơ chợt níu hồn người bồn chồn lóng ngóng giữa đời thực hư
trăng vàng ốm buổi tương tư sao khuya mắt đỏ lờ mờ bóng mây nhớ thương treo phím vơi đầy hun lòng cháy giữa một ngày chiêm bao
rót chi một chút ngọt ngào chảy thành đắng rồi hanh hao vơi đầy chữ tình chưa chín mà say hãy xem đất một thủa ngây với trời...
TRẦN ĐÔN
Em làm xanh tóc hương nhu
Sợi rơm khô vương vãi bên vệ cỏ triền đê mải mê chi không theo về chất đống chỉ tại cơn gió lang thang mùa tu hú ơn trời gặp lại mái thơ dài xanh tóc hương nhu vành lược thưa óng vàng – nâu thớ gỗ tràn trưa nắng gội em giục tiếng ve đòi lại tên làng
giữa giấc trưa hồi tưởng bếp núc quê nhà chiếc que cời bén lửa trong ta giúi vào tro nguội lớp tro của mỗi tầng văn hoá làn khói mảnh bay lên một thoáng hương nồng lại cời lửa cháy bùng thúc sôi rền nồi cơm gạo mới chín nức rồi làng viết tên em
Rời bờ tre ải luỹ làng quê em dấn thân thành que cời bếp lửa từ hạt thóc nảy mầm mẹ vốn là cây lúa đồng chiêm ta được làm sợi rơm khô ơn gió lang thang lại gặp miền Xuân cứu rỗi Em thả tình con mắt lá răm
NGUYỄN NHÃ TIÊN
Gió hồi âm
Giẫm chân lên dấu của ngày nắng vàng rơi chạm nỗi quay quắt mình chiều buông cọng khói siêu hình thả quanh tôi những ngút nghìn trùng em
Tóc xanh đã vạn ngày quen bây giờ tóc bạc tôi quên tôi là từ mùa xuân ấy bước ra con chim én đã bỏ xa bầu trời
Gối đầu lên... chiếc lá rơi nghe mùa động vọng cuộc chơi vô thường con sông xưa có về nguồn chảy như thể một nỗi buồn em ơi
Đưa bàn tay hứng mây trôi xin bao la chút bóng đời phù vân ơi hay làn khói lang thang lay phay gió dẫn đường xuân trở về!
ĐOÀN LAM
Xuân muộn
Muộn rồi anh khi hàng nút áo em đã cài lại những sớm mai ngực trần phì nhiêu mùa xuân hồng hào nắng và mật thơm lay Muộn rồi bầy chim én tít tắp bên trời lũ bướm trắng buồn rụng cánh mai vàng nhụy Muộn rồi tiếng thở dài em vừa chạm cơn giông mùa hạ thảng thốt điệu ve sầu ủ dột
Muộn rồi anh khi cơn gió qua cầu cánh buồm vừa tách bến khung cửa vừa đóng lại sau lưng Sẽ chẳng có ly cà phê buổi sáng anh uống từng giọt đắng ngọt vị môi tươi Sẽ chẳng còn những ban trưa mỏng mảnh da thịt vuốt ve Và đêm trên nền trời khuya nơi ở trọ vì sao mắt em vẳng tiếng chim đêm lạc bầy vỗ cánh
Muộn rồi anh khi những lời nguyền rủa cắt lìa anh với bầu trời em đỏ sậm cái áo choàng mùa hạ lừng lững treo lên Muộn rồi khi những giọt nước mắt cuối cùng thinh lặng rơi Anh nhấn chuột delete mùa xuân Em... 19/5/07
TIẾN THẢO
Đường thu quê cũ
Tôi về lại làng quê Cánh đồng tuổi thơ Hương vườn thơm thảo
Bên cầu ao Ai ngồi giặt áo Bóng người lẫn bóng nước xanh!
Thương cô Tấm Có con chim vàng anh về gieo tiếng hót Người đi qua mùa màng lấm đất Sớm nay về gội hết nắng mưa!
Sợi tơ trời nối xóm Đông, thôn Bắc Nối lòng tôi với những cánh đồng xa Con cà lơi bay lên trong trí tưởng Con chìa vôi Con cá thia cờ Đánh thức tôi hoài ngày tuổi nhỏ như mơ.
Tôi về giữa mùa thu trái chín Con chào mào bay quanh ngọn ổi thơm Ngõ nhà em thoảng mùi hương sả Đường đi qua... rơm rạ níu chân người!
ĐOÀN GIAO HƯỞNG
Thảo nguyên
Nơi có những người đàn ông da nâu, mắt đen, chân trần... Đang hành hương về phía mặt trời toả nắng Nơi những người đàn bà gùi ánh trăng đêm Phía đầu nguồn xanh ngắt sông, xanh ngắt suối
Nơi em khoả thân vào dáng núi Tuổi thơ ta vàng úa ánh cầu vồng Những người già nua cõng lúa trên đồng Và, nương ngô những mùa vàng cây trái...
Nơi của những mặt trăng dịu dàng – con gái Nơi của những mặt trời bốc lửa đàn ông Nơi đêm thanh thánh thót tiếng chiêng cồng Vang dội vách thời gian xa ngái...
Nơi ta trở về sau những ngày tê dại Uống rượu cần bên bếp lửa nhà rông Nghe huyền thoại trải dài giữa mênh mông Để trải hồn mình – vào em – xanh mênh mang tình sử…
(nguồn: TCSH số 222 - 08 - 2007)
|