[if gte mso 9]>
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
Quà tặng Giáng sinh
Giáng sinh mua tặng bao thứ quà
Bạn: sách, người yêu: lọ nước hoa
Có thứ chẳng bao giờ mua được
Một chút vui cho kẻ xa nhà.
Những nỗi nhớ nhà
Bạn tôi xa nhà vào tuổi ba mươi
Thất nghiệp lâu rồi nên có thì giờ dằn vặt
Giữa phố đông vui đột nhiên nín bặt
Mùi nước hoa quen làm nó nhớ người yêu?
Bác tôi xa nhà từ tuổi sáu mươi
Nhắc lại câu Kiều lòng đau như cắt
Hoa tàn rồi sao có thể lại tươi
Nhìn qua cửa thẫn thờ: cả mùa đông trước mặt
Dì tôi xa nhà từ tuổi năm mươi
Nhớ cháu nhớ con, nụ cười khô héo
Đan mãi áo cho qua cơn lạnh lẽo
Xem truyền hình mà hồn để đâu đâu
Em tôi xa nhà vào tuổi đôi mươi
Hăm hở như Christoph Kolumbus tìm vùng đất mới
Lúc đến nơi là lúc bắt đầu chới với
Khủng hoảng suy đồi ngập lút một chân trời
Những nhà cao những phố đầy người
Đèn sáng rực không làm ấm được tâm hồn xa xứ sở
Phòng chật hẹp giam đời rộng mở
Lòng rỗng không bên hàng hóa dư thừa
Rời quê hương, bờ bến của niềm vui
Còi đưa tiễn là tiếng thở dài rất khẽ
Những đường tối tâm u, những con tàu lặng lẽ
Mang nỗi nhớ nhà đi mãi mãi đêm dài.
Tôi cũng xa nhà từ tuổi đôi mươi
Chuyến bay đầu tiên chỉ thấy lòng háo hức
Mơ những niềm vui xa chưa thấy được mầm buồn ray rứt
Đã sớm thành hình ngay buổi ấy rồi
Những nỗi nhớ nhà, những ngọn sóng chưa nguôi
Gào réo liên hồi trong cơn bão tố
Mặt biển yên, lòng âm thầm vẫn vỗ
Nhớ dòng sông thuở nhỏ ngọt ngào
Những nỗi nhớ nhà theo tháng năm trôi
Chìm dần trong thẳm sâu và quạnh quẽ
Lạnh cóng bao mùa đông câm lặng mất rồi
Chỉ ấm lại khi trở về đất mẹ
Những nỗi nhớ nhà, giá của sự đi xa!
Phải trả bằng chính đắng cay cuộc sống
Thời gian có chất chồng cũng vẫn chỉ là người rất lạ
Những nỗi nhớ nhà, giá của sự đi xa.
27-6-1983
(Trích từ tập thơ "Đôi bờ ấm lạnh" do Tạp chí "Phù sa" của Việt Kiều ở Tây Berlin xuất bản 1985).
(18/4-86)