NGUYỄN XUÂN HOA
Đêm trắng Sài Gòn
Đêm Sài Gòn có khi là đêm trắng Ngân Đình Chợ Lớn cũng vàng son Áo pull đâu phải xiêm y cổ Mà mắt ai cười rất quý phi
Đêm Sài Gòn có khi là đêm trắng Giọt cà phê đẫm tiếng vĩ cầm Đắm đuối mắt nhìn ai gởi mộng Dòng sông xanh Danuble tự tình
Đêm Sài Gòn có khi là đêm trắng Ngồi lỳ với chợ Bến Thành khuya Giang hồ trộn lẫn bia và rắn Kinh hãi ai cười vỡ rạn đêm
Đêm Sài Gòn có khi là đêm trắng Công viên không giữ nổi chân người Lang thang với phố phường thao thức Rạo rực Sài Gòn nhịp điệu đêm
Đêm Sài Gòn có khi là đêm trắng Phòng khuya bia bọt chẳng còn nhiều Cạn ly chỉ sợ đêm chưa hết Đêm trắng chưa tròn lại trắng tay. 11 - 15/04/2007
MAI VĂN HOAN
Tĩnh vật hoa
Bông hồng cắm trên bàn chông tua tủa Không lọ thuỷ tinh, không đĩa, không bình Như Galilê đứng trên giàn lửa Trán rạng ngời ánh sáng niềm tin!
Bông hồng cắm trên bàn chông nhọn sắc Ai đi qua cũng ngước mắt nhìn Như chúa Giêsu trên cây thập ác Vầng hào quang ngời sáng lung linh
Bông hồng cắm trên bàn chông trơ trọi Như Nêruđa trước phút hành hình Thi sĩ biết sắp đến giờ hấp hối Thơ thăng hoa như diêm cháy hết mình
Bông hồng cắm trên bàn chông lặng lẽ Là bức tranh tĩnh vật không lời Có những điều ta tưởng chừng vô lý Lại nói cùng ta chân lý muôn đời!
PHẠM TẤN HẦU
Vây quanh những ngôn từ
đừng bao giờ nói một mình dù còn trong cơn đau hay đang cố vượt qua một ngày dài nhất dù tiếng nói hãy còn xa lạ
và thác đổ tràn ra đại lộ những bức tường muốn chạy dài hơn trước bao lời quyến rũ của tình yêu và của tự do
vì đó là ngôn từ để đám đông vây quanh dẫn dụ về một ngọn lửa soi rọi những bàn tay đen đúa để lạc mất mẩu bánh ngày thất nghiệp mẩu bánh cần được vuốt ve bằng hơi ấm của chính anh như ngôn từ vuốt ve niềm cô độc đừng bao giờ nói một mình dù trái đất vẫn còn quay quanh một nỗi buồn và chúng ta vẫn thấy mình còn ở đó với tiếng nói của cánh tay căng cứng ra trong lần gắng sức làm gẫy đổ sự im lặng trên đồi Gotha 20/3/07
Chuông chùa Dương Sơn
Nơi đây tiếng chuông chùa nặng trĩu Vì những bụi gai mọc dày hơn Và lũ chim thường vướng lại Và vì ni Dương Sơn Yếu hơn nỗi buồn...
BÙI ĐỨC VINH
Đam mê
Người đàn ông ngang tàng hơn gió Ào đến tình tự bằng môi mắt Rồi bỏ đi như gã lái buôn
Thành phố này chẳng giữ nổi đam mê Nhưng kỷ niệm trói nhau vào day dứt Chẳng hiểu sao lúc ta gần nhau bao giờ cũng thiếu Ôm một vòng tay không đủ nồng nàn
Khi mùa thu cởi áo bên thềm Em đã mượn đêm côi Ru quên vào nhung nhớ Người đàn ông bơ phờ là anh Lại trở về quỳ xuống chân em Mà chẳng cần tha thứ Chỉ ước mái tóc nghiêng sang vai anh thật ấm thật mềm Mong em giang tay đón đợi khi gió đến Nghe nhịp thở không đều và đứt quãng Thèm một vòm ngực lửa đốt mình Em xa Ngày thì dài vô tận Vầng trăng cong phía anh giữa tháng bao lần
NGUYỄN THỊ HỒNG HÀ
Hoa muộn
Tình yêu nở muộn Mùa bóc cái lạnh đông đắp vào hơi thở anh. Em thảng thốt đợi cánh hoa Tình yêu thắp nắng Trái tim nở bung khát khao, thèm giọt hương anh tưới vào không gian em. Em cuộn sợi thơ vào lòng kéo kén dệt áo lửa tình yêu rừng rực nung cháy cả chiều. Quả mặt trời bị nung chín đỏ ối dán phía lưng chừng trời chỉ chực ngã vào lòng biển. Ô kìa! Hoàng hôn! Thời khắc trời đất giao thoa Ngày và đêm đang hôn nhau. Mùa hè đốt trong tim em.
Tình yêu anh vẫn nở trái mùa.
Mặt nạ
Ánh ngày Giữa bao khuôn mặt ảo giác Tôi sống bằng khuôn mặt ẩn Lạc trong sáu tỉ khuôn mặt ẩn mang màu hỉ-nộ-ái-ố khác nhau. Đêm rơi Thèm hơi khuôn mặt thật Tôi bóc mặt nạ Soi vào gương Một mặt nạ khác hiện ra.
Tôi cầm lấy tay tôi Biết mình đã đánh rơi mình.
LÃNG HIỂN XUÂN
Lời của đêm
Những cơn gió lồng lên Rú rít ngoài ô cửa kính Trên độ cao ngàn mét Như khúc nhạc đêm của loài thú đi hoang
Căn phòng vắng thênh thang Chẳng gợi lên điều chi ngoài những ký tự rời rạc rỡ ràng như sương khói...
Vắng em Giấc mơ xưa Ẩn hiện trong phận buồn lam lũ Quầng sương trắng Khúc xạ bao nỗi niềm chẳng có tên Mỗi gốc cây già Cứ xù lên những nốt u nần của thời gian đã mất Gửi từ quá khứ Những thông điệp Trong từng que củi Đốt lên từ bàn tay con người...
Đi qua đêm Những cơn gió cứ gào lên bi thiết Gửi cho nhân loại Trầm tích của ngàn triệu năm Đi qua đêm Những ý nghĩ Được thắp lên từ tàn tro của điếu thuốc Chẳng thể sáng lên đến một tương lai...
Vắng em Bảng lảng tôi Và bảng lảng khói sương Con dốc dài quanh co mỏi mệt Làm sao tới đỉnh Khi thiếu vắng một niềm yêu... Tam Đảo 18-3-2007
ĐINH HẠ
Bùa yêu
Mang mang về với cội nguồn Vô biên đức Phật cứu hồn chúng sinh
Khói hương nói chuyện tâm linh Cầu xin trọn kiếp cho tình dài lâu
Đa đoan thì lắm bể dâu Vẫn mong hạnh phúc cau trầu sánh duyên
Nhíu mày phật pháp vô biên Tình yêu vượt ngưỡng uy quyền Thích ca
Con về gom gió tháng ba Đem hong nỗi nhớ như là ... bùa yêu Lễ hội Đền Hoàng, 2007 NGUYỄN HƯNG HẢI
Học cách của con ong
Không phải tất cả các loại phấn hoa mà con ong chăm chỉ mang về đều thơm ngát, đều lành, đều ngọt trong hai túi nhụy vàng có hương nhụy của rất nhiều loài hoa độc nếu không phải là ong đã chết ở dọc đường
Nếu không phải là ong sẽ chết vì lộng lẫy sắc hương chết vì sự ngây thơ, chết vì những độc tố trong vẻ đẹp sặc sỡ của bông hoa có một nấm mồ?
Vẻ sặc sỡ những loài hoa độc đã giết chết nhiều ước mơ có thể vì vô tình, có thể vì ngây thơ, có thể vì quá yêu, quá tin vào cái đẹp không ai có thể biết trên thế gian này đã có bao nhiêu là cái chết vì những độc tố được bao bọc và che đậy sau cái vẻ bề ngoài lộng lẫy thắm tươi
Dù có độc đến đâu khi đã được con ong biến thành mật cả rồi không có độc tố nào có thể sống sót những ý định hạ độc đều có chung vị ngọt và đều bị thanh lọc đều trở thành vị thuốc, được đem ngâm
Nếu không là con ong, ta đã bị dính độc bao lần ta đã chết vì sự quyến rũ mê hồn của những bông hoa từng mê hồn cả gió dù sao ta cũng phải cảm ơn sự độc của những bông hoa sặc sỡ vì có nó mật của những con ong như sẽ quý hơn nhiều
Học cách của con ong, không bị chết vì nghiệp chướng là con ong, bông hoa nào cũng yêu ta tồn tại là ta, ta giúp được cho đời thêm vị thuốc trăm chất trong hoa được luyện thành một chất cả đàn ong cùng một ước mơ
Học cách của con ong, trong từng giọt mật có một cuộc đời khác cuộc đời ngày xưa có cái độc, đã trở thành có ích ta đi mãi vẫn không về tới đích vẫn không sao làm nổi được như ong? Việt Trì, mùng 7 Tết Đinh Hợi
CHÂU THU HÀ
Ngày của em
trút bỏ xiêm y sân khấu cuộc đời người diễn viên em trở về bản chất
quay về với biển biển rộng trời cao thèm được làm cánh hải âu tung mình trên sóng biếc
hướng về phía núi rừng bạt ngàn xanh em về với anh vòng tay ôm khắc khoải trên hình hài đam mê khát cháy những mùa tình sinh sôi...
NHẤT LÂM
Khúc giêng hai
Chiếc cầu nối hai bờ kênh hẹp Bạn tôi tươi rói nước gọi hồn Trăng sông viên mãn hè quên ngủ Làng đốt rơm khuya ngọn lửa buồn
Tháng Chạp xứ người em quen lạ! Chiều ấy xa nhau bến đò mưa Lau xám hai bờ trôi mộng mị Nước chảy chân cầu ngẩn ngơ đưa
Ra Giêng hoa cải vàng phiên chợ Tôi về tìm lại khúc giêng hai Hỏi lũy tre già ôm làng đứng Mai vàng muộn nở điệp vườn ai. 1 - 2007
LÊ HƯNG TIẾN
Tựa
Thể hiện sự tùy tiện của vỏ ốc Cởi trần tôi những lớ mớ kiến thức Con dộng long tong lỏng tỏng lòng tòng Hơi thở phản sáng lần thần hồng hoang
Bước từng dấu ngoặc mắc vào cạn nghĩ suy Sự tồn tại lướng vướng mặc định Con mọt lật lật trang sách sách Mót mọt tôi hơi thở vụn làm đêm độc giả đóng ngoặc
Chẳng có sứ giả nào chấm một chấm than sau gáy đêm Để bản nháp âm thanh vò vò sột sệt Đối thoại trở về cô miên Bản nháp nháp bản nháp thành tôi độc bản độc bản Tư duy số lẻ Biểu thị số lẻ Đích thị số lẻ Thời khắc số lẻ Bản nháp số lẻ Bản sao số lẻ Số liệu số lẻ Số lẻ số lẻ Số lẻ số lẻ Thể hiện sự tùy tiện của vỏ ốc Những con số lẻ lơm chơm mặt nước Cởi trần tôi cứu vớt một ý tưởng Gội sạch không gian.
NGUYỄN TRẦN THÁI
Người đàn bà Chăm chế tác gốm giữa
đất Long Thành
Nắm đất cực Nam Trung bộ Yên ổn toạ trên bàn gỗ Em quay người vòng tròn Mỗi vòng xoay chiếc vò cao lên Cao thành ngọn tháp giữa trời xanh
Chếnh choáng thăng hoa Hồn vía Chăm trong đáy vò Không còn là chiếc vò kiêu sa Mỗi sớm mai cô gái Chăm kín nước Chưa khám phá tháp ngà Đất tàng ẩn bao điều bí mật
Người đàn bà Chăm Ôm dáng hình cha ông Vượt đường ngàn cây số Đến Hà Nội gặp nắng mùa thu Người Chăm chế tác gốm Trước lạ lùng mắt phố
Tôi nâng chiếc vò em Thoa lên mặt vò mát đất Nơi em vừa vuốt ve...
TRẦN TỊNH YÊN
Đêm một mình
Cuộn mình trong kén gió Vít cong mặt trời về phía nắng lân tinh Gieo hạt ngô non vào vết nứt thời gian nảy mầm trên lưng ngày sấm động Giật mình khe núi bỏ đi Còn lại những phù điêu trên ché rượu (Những bàn chân Giao Chỉ giẫm lên xác cỏ thơm)...
Cắm cành xương rồng vào ngực gai Giấu dưới tầng sâu địa chấn dòng dung nham rát mặt người đói muối Cắn vỡ chân trời hồng thủy Tôi gieo trồng trên lưng bão một mùa tình không hy vọng bội thu!
NGUYỄN THỊ YẾN
Đừng
Đừng cho bão về chiều nay Em chênh vênh mỏm đá Loài hoa rừng nở muộn màng
Đừng cho mưa về chiều nay Mưa sẽ làm tím tái Màu từ đá cỗi cằn em gom
Dù chỉ chiều nắng quái Xô lệch bóng em vách núi Đá núi sắc nhọn cũng mòn bớt đau em
Đừng cho bão về chiều nay Đừng cho mưa về chiều nay...
(nguồn: TCSH số 219 - 05 - 2007)
|