Thơ xứ Huế
Thơ tác giả tự chọn 1
14:19 | 25/02/2014

Xuân Hoàng - Lâm Thị Mỹ Dạ - Nguyễn Trọng Tạo - Hồng Nhu

Thơ tác giả tự chọn 1
Nhà thơ Xuân Hoàng - Ảnh: internet

XUÂN HOÀNG

Thơ và bóng đá

Đời, đôi lúc, giống chuyện từ sân cỏ,
Còn nhà thơ, như cầu thủ trên sân:
Mặc đồng phục, đứng ra chào khán giả,
Tiếng vỗ tay vang dội khắp tầng tầng.

Có cầu thủ, tưởng khi mình khoác số,
Là giàu sang, vô tận sức làm bàn:
Cứ nhanh nhẹn, nhịp nhàng, di chuyển chỗ
Cứ tha hồ phung phí lượng thanh xuân.

Đến một lúc dần thấy mình cạn sức
Mà than ôi sân cỏ rộng vô cùng!
Và cả cái khung thành vuông vắn góc
Vẫn chỉ là con số trắng trên khung!

Trong khi chuyện làm bàn cần có thật
Thì vi vu... quả bóng cứ đi vòng!
Thơ cũng vậy: đôi khi thành bất lực
Trước cuộc đời, qua những khúc bông lông!

                                                            11-87



LÂM THỊ MỸ DẠ

Viết tặng nỗi buồn riêng

Em chết trong nỗi buồn
Chết như từng giọt sương
Rơi không thành tiếng

Trái tim em còn trẻ dại
Trắng trong
ai cất giùm em
Cái nhìn già nua
Bàn tay cằn cỗi

Trong xứ sở anh
em bị lạc
Xứ sở hiếm hoi niềm vui
Khô khắt đến nao lòng

Ai cất giùm em
nước mắt
Biết giấu nụ cười đi đâu
Khi phải cười

Em không còn là em
Ai đánh mất em?
Hay chính em đánh mất?
Nào phải chi mình xấu xa
Trái tim em trong trắng
Ai nhận ra?

Đến như anh – người bạn cùng đường
Vẫn bước ngoài đời em
Em lạc cả trong anh
Lạc không tìm ra lối

Nhiều khi muốn mình như chiếc bóng
Tan trong màu đêm
Để không ai nhận ra
Mình có mặt trong đời

Em chết trong nỗi buồn
Chết như từng giọt sương

Em chết trong nỗi buồn
Chết lặng thầm âm ỉ đớn đau
Trời cho em nụ cười thật tươi
Ai biết sau nụ cười
Giọt nước mắt về đâu?



NGUYỄN TRỌNG TẠO

Gửi con người

            và Tr. Aitmatop
 
có thể cãi vã nhau nhưng xin đừng ác ý
con người ơi cây lá vẫn mùa xuân
ở đâu đó Người vẫn yêu Người lắm
nước đục ư? Qua bể lọc trong ngần
 
có thể chán chề nhau nhưng xin đừng cố chấp
những cuộc vui kết thúc dễ đau buồn
nếu Người ví thông minh như dao sắc
nghĩa là Người có thể đã quá khôn
 
bao nhiêu sách bao nhiêu Kinh đã viết
mà Con Người lắm lúc dại khờ sao
tôi yêu sự dại khờ phải chăng tôi khờ dại
con chó đi tự nó sẽ quay về
 
tôi vốn tin Con Người hơn tin chó
cái niềm tin như đá tảng trong mình
nhưng đọc ĐOẠN ĐẦU ĐÀI niềm tin tôi tan vỡ
người ác hơn chó sói chốn rừng xanh!…
 
thôi đã vậy, bình tâm Con Người ạ
thêm cám ơn Aimatop một lần
ở đâu đó Người vẫn yêu Người lắm
dẫu tình yêu có lúc chỉ âm thầm…

                                                1987
 


HỒNG NHU

Cây sét đánh

Tôi không có gì để mà buồn
Khi chẳng biết niềm vui ra sao nữa
Đã từ lâu bị làm lạnh chiếc hôn
Tôi còn giữ chút khả năng đau khổ


Tôi chẳng có gì để mà vui
Khi vây quanh là những nỗi buồn dằng dặc
Đã từ lâu bị mất cắp nụ cười
Tôi còn giữ chút tình yêu giăng mắc

Tôi chúi mũi từ sáng đến đêm khuya
Mồ hôi nào giọt to như hạt đậu
Trong đớn đau xây xẩm đầm đìa
Tôi hạnh phúc như một người hiến máu

Có mỗi quả tim nhỏ bé yêu đời
Tôi dâng trọn chẳng ngại ngần mặc cả
Đắm đuối thế nhiều khi tôi được trả
Bằng lạnh tanh hoang mạc của lòng người

Người ta làm tội ác rất thản nhiên
Và lương thiện như uống bia ăn chả
Như trẻ con chơi trò trận giả
Chẳng đứa nào tự giác nhận quân xanh.

Tôi làm gì để mà... để mà tôi?
Khéo cây vươn cao chỉ để cho sét đánh
Nếu như thế, tôi nguyện làm cây sét đánh
Chết trong tươi xanh và ương ngạnh tiếp
                                                            đâm chồi

                                                1985 - 1987
(SH29/02-88)







 

Các bài mới
Các bài đã đăng