NHẤT LÂM
Hoài niệm rong rêu
Nhận ra mình trong đáy rượu cuộc chơi Uống cạn chén mưa buồn xứ lạ Thật xót xa khi em về mùa vắng Lá me xanh chuyển nhịp qua mùa
Phố thu vàng theo gió vòng vo Trăng đã say lảo đảo đêm tàn Cầu qua sông dài ra trước mặt Ta đi hoài mùa vụ lan man
Đông buồn đi mau Xuân trẻ qua mau Hè buông tuồng nhịp nắng Thu về ăm ắïp triền lau
Người một lần ôm buồn biệt xứ Nay bộn bề hoài niệm rong rêu Cây bên đường hoá thành phù thuỷ Em còn thiếu nữ mùa yêu!
Xuân mấy độ chim về xây tổ Nào ngờ bão xé tanh banh Ta một mình chìm xuồng vắng vẻ Em tàn canh một chuyến độc hành 10.2005
Bến mê
Khi con dế gáy trong siêu thị Ngọn đèn đường chung sáng đêm thâu Ngày khoả lấp vùi sâu cát bụi Đêm siêu mỏng ngự trị phố lầu
Gió đánh mất mùi thơm hoa sữa Cỏ vỉa hè di tản ngoại ô Anh cao tầng nên đời thu nhỏ Em rong chơi mang tiếng ỡm ờ
Thành phố vừa nâng cấp vùng ngực Cầu qua sông đến đảo ngàn sao Em bên đời chờ trăng đổi gió Tôi ngây thơ hơi sóng mời chào
Thành phố chịu bao lần quăng quật Lầm lũi mưa lũ bộn bề Ngồi đêm cát trắng phau nhân thế Ta con tàu mắc cạn bến mê.
Vòng xoáy
Gió ném đời ta vào vòng xoáy Chẳng còn chi trần trụi dại khôn Tôi đang sống bởi còn ham sống Thấy bờ vui thấy biển sóng cồn
Tôi níu kéo những gì man dại Bến bờ ơi ta giữa đại dương Trong ngập chìm rong dày biển mặn Bỗng ấm lên hoang đảo phi thường
Không thể chết cho ai cần sống Khi em đứng vọng vẫy xa bờ Thì cố thoát ra vòng xoáy dữ Tan bão rồi ngửa mặt trăng khuya.
(202/12-05)
|