LTS: Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế vừa tổ chức Trại viết ở vùng Ngũ Điền, Phong Điền vào cuối tháng 7 vừa qua, vùng đất trầm tích văn hóa lịch sử hàng trăm năm với bao tên tuổi tạc vào lịch sử dân tộc nói chung và văn học nước nhà nói riêng. Không gian biển khơi lồng lộng, gió ký ức hàng trăm năm vẫn nồng nàn thổi vào hồn thi nhân, cùng với tấm lòng của bà con miền biển đã khiến nhiều cảm xúc thơ dâng trào. Dưới đây là một số tác phẩm viết trong những ngày đầu của trại viết.
NGUYỄN THIỀN NGHI
Mùa canh sóng
Khu nhà xây
Con đường bê tông xám
Nối liền nhà với nhà
Khoảng cát nhỏ nứt cỏ không thành khóm
Nắng hoang mang rơi vỡ
Cái nóng giòn trên mái tôn
Thèm màu xanh hàng chè tàu
Cắt vuông cạnh tuổi tình
Em bên này kê mát mắt nhìn sang
Gọi tôi
Thèm cái đu đưa hàng dương
Lắc lay niềm vui thuyền về
Chân lấm sóng cá
Tấm lòng lời biển hẹn
Tuổi trăng lên
Nên những ngày đứng mây
Tôi vác cơn giông ra biển
Mùa trăng qua rồi
Cơn khát tẩm nước mặn
Leo lên chòi canh sóng dữ
Tìm em
Khu nhà xây bây giờ cũng chòi canh
Mây cô đơn xẩm bầu trời
Cơn mưa mới
Chưa tới
Như bàn tay em
Chưa vói chạm tình tôi.
MAI VĂN HOAN
Trên cầu Ca Cút
Dừng chân trên cầu Ca Cút
Lặng tìm dấu bến đò xưa
Chỉ thấy lưa thưa lau lách
Nước xanh soi bóng hàng dừa…
Không còn lều tranh, vách đất
Nhà ai mái ngói đỏ tươi
Mấy o lom khom cấy lúa
Trêu nhau khúc khích tiếng cười…
Chợt nhớ một thời trận mạc
Một thời đạn lạc, tên rơi
Người đi, đi mô mất hút
Bến quê vắng tiếng: đò ơi!
Ai ở bên tê đầm phá
Bên ni khắc khoải chờ mong
Những ngày sóng to, gió lớn
Ngước nhìn đầm phá mênh mông…
Ca cút…! Ca cút…! Ca cút…!
Tiếng ai kêu đến nao lòng
Như là tiếng chim gọi bạn
Những đêm mưa gió não nùng…
Dừng chân trên cầu Ca Cút
Lặng tìm dấu bến đò xưa
Chỉ thấy lưa thưa lau lách
Nước xanh soi bóng hàng dừa…
NGÔ CÔNG TẤN
Dưới Miếu thờ Ngư ông
Hạ vàng xạc lỡ triền cát hói
bãi rác đọng vũng ngôi nhà Còng gió
tôm di cư lên bờ nồng tanh mùi
chảy về biển cả
khóa chặt bờ môi không dám thở dài.
Nơi đây biển mặn mùi đau
không nguyên vẹn dáng em trần truồng gối lên giấc mộng
sóng như nham thạch
cháy vào lòng người
cạn kiệt giấc mơ
Thân tôi vo tròn từng viên cát an phận
không tránh khỏi bàn chân của Cỏ Lông chông
phơi mình trên xác chết
là sự thừa thải vô tích sự lún dần sau bóng người.
Dưới Miếu thờ Ngư Ông
tiếng Biển kết tủa thành những xác cá
cay dưới mắt muối
khi bóng con thuyền được chú cá đưa dạt vào bờ trôi trên dòng cổ tích
Dưới Miếu thờ Ngư ông
tôi ôm lấy biển
ôm từng cơn sóng như nhô mình lên thở
ôm dấu chân em còn sót lại trên cát vàng… chiều nay.
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Qua vùng đầm phá
Sóng rì rào khúc hát
Dạt dào lúc nắng mai
Hôn lên bờ cát dại
Khoảnh khắc những đêm dài
Nhớ ngày xưa xa ấy
Gió la cà sớm trưa
Chạm nỗi buồn hai đứa
Bao chuyện tình nắng mưa
Sóng vô tình vò nát
Chút mặn nồng giấc say
Ngọt ngào thành lơ lớ
Biển vỗ nhớ lên ngày
Kỷ niệm xưa còn đó
Tình như gió lọt tay
Bay qua vùng áp thấp
Cơn lốc xoáy đọa đày
Em qua mùa biển động
Cơn ác mộng đi hoang
Vạt nắng vàng cập bến
Bước chân chiều lang thang
Đập Cửa Lác dọc ngang
Cầu Hòa Xuân nối gió
Hương sen nồng thắm đỏ
Ơi mênh mang Ngũ Điền.
NGUYỄN VĂN QUANG
Vọng quê
Ngày chạy dọc hàng dương khoe lá
Đêm năm canh lật từng viên đá
Nỗi nhớ đi lên từ gốc rạ.
Qua đời mình lắng quặng phù sa
Con dã tràng đào hố mắt sâu
Ta như viện bảo tàng lưu giữ
Níu thời gian đãi chút tàn tro
Tiếng vọng hồn quê cong lưỡi hái.
NGUYÊN QUÂN
Bông cỏ lông chông
nơi ẩn trú cuối cùng
của những giấc mơ
quá khứ
hắn ngồi với chiếc bóng
bên bờ cát chiều loang lổ con còng gió vẫn miệt mài
se tìm hạt cát mang hình dáng ngọc
lời thầm thì trăn trối của bầy kiến
lang thang cuối bóng hoàng hôn
từng dấu chân nhỏ nhoi lê bước vô hồn
chẳng để lại được gì
biển vô tận cơn sóng bạc đầu
vô tận bong bóng nước vỡ tan
không còn ngọn gió nào dừng chân hàng phi lao gầy rộc
đứng bóng tiếng chim muông
gù gọi tìm nhau
đánh thức con thuyền hết phiên hải hành
vĩnh biệt trùng khơi
úp mặt xuống bãi bờ
cố ru dỗ mình cảm giác sóng
ngôi làng mấy trăm năm tuổi
nằm sát mép đại dương
chiều chao nắng không còn người phơi lưới
từng ngõ nhỏ vắng tênh
bốc hơi mằn mặn
hình như phía góc tối ngôi nhà nồng nặc mùi hoang hóa
Có chút hương thừa người tình rất cũ
vừa bỏ đi hôm qua
cuối bãi vắng
nơi sót lại con còng già uể oải
lăn hạt cát cuối cùng về chiếc hang
hút sâu tăm tối
một bông cỏ lông chông
rơi
và lăn
những ngọn chông sắc nhọn
cắm ngang lưng con sóng bạc đầu...
TRẦN VĂN LIÊM
Sự tích sóng
Từ dạo em qua xứ biển này
Vô tình thả tóc với thơ bay
Em đi. Không một lời từ biệt
Nghìn năm biển nhớ vẫy mòn tay.
Không
Trời vô thủy đất vô chung
Em vô lượng ta vô cùng nỗi đau
Trước sau có nghĩa gì đâu
Như trăng đáy giếng kinh cầu vọng ngôn.
NGUYỄN NGUYÊN AN
Em Điền Hải
Em nhỏ nhắn nỗi buồn cũng nhỏ
Nụ cười lên xanh thắm thùy dương
Đôi mắt ước một miền sao tỏ
Lung linh ngày thoảng nhẹ mùi hương
Đất Điền Hải ruộng vườn xanh mướt
Phá Tam Giang cách trở câu hò
Nếu tình ta giang tay với được
Chỉ đêm dài xao xác cơn mơ
Mưa “ngoi nam” chẳng hề thấm cát
Tình anh nhen có ấm biển Đông?
Chiều tiễn biệt hình như biển khóc
Anh xuôi tay quảy gánh về không
Các trại viên dâng hương mộ danh nhân Nguyễn Lộ Trạch (Điền Môn - Phong Điền) |
KIỀU TRUNG PHƯƠNG
Trước mộ Nguyễn Lộ Trạch
Khấu đầu lạy tạ tiền nhân
Đến nay mới biết mộ phần của Ông
Khiêm nhường nằm
giữa đám đông
như bao mộ khác mà không rườm rà
Bên đường bao kẻ lại, qua
Có ai nhớ đến người ra kẻ vào
Lánh xa phiền toái ồn ào
Chọn nơi rú độn
trời cao
nhìn đời
Mặc cho thế sự đổi dời
Tên Ông mãi sáng
bia đời
khắc ghi
THẢO NGUYÊN
Với biển
Ngồi một mình nghe mùa trở giấc
Giữa mênh mông thổn thức tiếng ru buồn
Rưng rưng tắt chút nắng chiều hy vọng
Tím chân trời thăm thẳm áng mây xa.
Ngồi một mình soi bóng mình xanh xao
Biển vẫn cồn cào cơn đau muôn thuở
Sóng ầm ào xé toang niềm nhớ
Mà ngàn đời sóng vẫn cô đơn.
Ngồi một mình trong chiều giấu lửa
Nghe đam mê trổ đóa xa mù
Mưa lạc bầy quắt quay tìm bạn
Vô hồn đan sợi long lanh.
Ngồi câm lặng như là bờ cát
Với nỗi niềm mang hương vị pha lê
Trăm ngàn hạt kết bằng nước mắt
Khóc cho đời cát bụi hư vô.
(SH318/08-15)