BẠCH DIỆP
Góc phố mùa nâu
Là cái dốc đổ xuống của cây cầu đẹp
Rêu xanh bờ tường lối quanh đá lát
Giữa trung tâm phố những khách sạn năm sao
Một ngã ba rì rào
Cửa hiệu nhỏ quán café nhỏ
Giai điệu Secret garden rất nhỏ
Có những giấc mơ ở đó
Trên cái bàn ngó ra dòng xe cộ
Trông ra mà chẳng thấy gì
Cao hơn tàng cây là một khoảng trời
Nơi chạc ba cây bằng lăng đôi khi có bầy chim đến đậu
Vài cơn gió loay hoay không tìm thấy lối
Chen với nắng bờ tường
Gánh hàng rong, chiếc xích lô, người thổi sáo mù
Và một lần người ngang qua rất vội
Vội vã như chưa hề cùng lối
Ngày ấy, phố xanh nắng xanh tóc ấm nụ hôn
Ngày ấy tay đan
mùa này rêu nâu từng ngón
Dưới dốc cây cầu cũ
Mọi ngõ ngách kỷ niệm rầm rì
Rồi người cũng đi
Mưa
Tràn mắt lá.
Giao mùa
Khi đàn chim bay đi
Chuyến xe mùa đông vừa đổ dốc
Một giây khắc lãng quên êm ái
Mùa qua hiên nhà
Ta cược với mình
Chẳng còn gì êm ái hơn đâu
Một ngày ta đứng giữa khoảng không
Trên đầu là bầu trời xanh ngắt
Nhìn những con đường ta qua trong lặng im bình thản
Thôi
Ta dừng lại ở đây.
Sao cái dáng nhìn nghiêng bất chợt làm ta đau
Hôm ấy biển nổi cơn dông
Người nói sợ sóng cuốn ta trôi đi mất
Người nói đừng tìm nữa
Những cơn đau rất dài
Và những cơn mưa sẽ không bao giờ dứt.
Ta ngoan nghe lời anh.
Chiều nay
Đàn chim ngủ suốt mùa đông đập cánh trở về
Nâng khuôn mặt trước gương thuần khiết
Cảm ơn giây khắc lãng quên
Ta biết
Ngày mai trời sẽ xanh.
(TCSH328/06-2016)