|   NGÔ MINH
 Trên mỗi bậc thang thơ
 
 Nhớ Maiacôpxki
 
 Tôi leo lên mỗi bậc thang thơ
 khó nhọc
 say mê
 như người leo núi
 Maia
 trái tim lửa dậy
 bảy mươi lăm
 vẫn cháy thuở ban đầu
 
 mẩu bánh mì đen trong tuyết giá chia nhau
 người công dân nước Nga xưa
 mỉm cười
 nói với tôi
 rằng,
 chủ nghĩa cộng sản là những việc rất bình thường
 nhưng chẳng bao giờ là chuyện giản đơn
 không cần đến trống chiêng hò hét
 rằng,
 cửa Vinh Quang rất hẹp!
 trên mỗi bậc thang thơ
 cái dốt cái nghèo
 và trăm nghìn thứ giặc
 khoác tay nhau hòng chặn cửa Tương lai!
 
 Maia ơi
 hình ảnh nước Nga xưa
 và bây giờ nước tôi
 người Mẹ nghèo của TỰ DO KIÊU HÃNH
 cho tôi yêu hết thảy cuộc đời
 “xin hãy hồi sinh
 Tôi muốn sống trọn đời” (*)
 và tôi nghe
 trong thăm thẳm tháng ngày
 trên đỉnh bậc thang thơ khát vọng
 Vinh Quang như đã hiện lên
 Nói tiếng nói thợ thuyền mộc mạc
 - Trái Đất là Mẹ
 Thế giới là Cha!
 
 Maia
 tôi là người của thế kỷ sau
 đang leo lên mỗi bậc thang thơ
 khó nhọc
 say mê
 như người leo núi
 mỗi bậc dấn thân
 tim tôi bùng cháy
 Vinh Quang bỗng hiện lên
 nồng nàn tay vẫy
 LOÀI NGƯỜI ƠI
 SAO CHẲNG BIẾT THƯƠNG NHAU!
 
 Maia ơi
 mỗi bậc thang thơ
 mỗi bậc đớn đau!
 1981-2002
 
 ------------------
 (*) Câu thơ của Maiacôpxki
 
 Một mình
 
 rồi ngày còn một mình
 bỗng thèm nghe em mắng mỏ
 ai thích làm cây đứng gió!
 
 rồi mùa còn một mình
 cây sầu đông rụng lá
 gió như khách vô tình
 
 rồi đời còn một mình
 lặng im nấm đất
 thơ như có tìm?
 10-1988
 
 Khoảng trống
 
 quả bóng bay khoảng trống bay bay
 tiếng cười em vỗ cánh lên trời
 xanh hoang mang là khoảng xanh trống vắng
 
 ô cửa xưa khoảng trống đăm đăm
 vườn chiều trời thu ấp gió
 lá vàng rơi trống cả mắt nhìn
 
 tim ta ơi, khoảng trống vô biên
 có cánh thu vàng có ô cửa vắng
 có bầu trời như quả bóng xanh
 
 mắt em mở vào khoảng trống trái tim
 ta hạnh phúc được làm người chất chứa
 mắt hoang lạnh
 khoảng trống ta tan vỡ…!
 Huế 27-5-1993
 
 (172/06-03)
   |