Thơ xứ Huế
Trang thơ Trần Vàng Sao
08:51 | 18/08/2017


TRẦN VÀNG SAO

Trang thơ Trần Vàng Sao
Nhà thơ Trần Vàng Sao - Ảnh: internet

Buổi trưa giữa đường tôi ngồi núp mưa

Rồi tôi chỉ còn lại có một mình em 
Như thằng điên tự vẽ mặt mình hề ngồi núp mưa trong góc phố 
Buổi trưa không có người đi qua đi lại tôi ngó cho đỡ buồn 
Tôi sẽ đi hết cơn mưa này tối tăm mặt mũi 
Em sẽ là người cuối cùng tôi còn nhớ lại 

Da tóc và lông lá 
Những giọt nước mưa chảy trong kẽ ngón chân 

Tôi rùng mình 
Trời mưa lâu quá 
Em không đi qua ngả này cho tôi thấy em ướt hết 
Tôi không còn tham lam gì nữa 
Tôi muốn ngồi ở đây rồi ngủ quên 

Một người 
Hai người 
Mưa như to thêm 
Một ngàn một vạn muôn vạn ức triệu người chết 

Hôm qua 
Hôm nay 
Mai mốt nữa 

Timishoara Budapest Praha Berlin Bucarest Sofia Siberia Thiên An Môn 

Súng máy súng trường dao găm lựu đạn 
Xe tăng thiết giáp 
Thuốc độc thuốc mê 
Chết đứt đầu chết mất xác 
Chết bị moi óc 
Chết bị móc mắt 
Chết như kiến chết 
Chết ruồi bu kiến đậu 
Chết không kịp ngáp 
Chết buổi sáng 
Chết buổi trưa 
Chết buổi chiều 
Chết lúc nửa đêm 
Chết oan ức 
Chết tức tối 
Chết nghiến răng 
Chết trợn mắt 
Chết trong tù 
Chết ngoài đồng 
Chết giữa đường phố 
Chết trong hầm mỏ 
Chết một mình 
Chết tập thể 
Chết không có giấy đắp mặt 
Chết không ai chôn 
Chết hết đường chết 
Chết trần truồng như cha mẹ sinh ra 

Lúc đó 

Kẻ giết người không đeo mặt nạ 
Kẻ giết người không làm dấu thánh 
Kẻ giết người không lần tràng hạt nam mô 
Kẻ giết người đứng đọc diễn văn 
Kẻ giết người hô nhân dân muôn năm 
Kẻ giết người cười 
Kẻ giết người sửa lại cổ áo 

Và 

Súng máy xả vào đám đông 
Nhân dân tôi muôn năm 

Lúc đó 

Không còn tiếng người la hét nữa 

Trời mưa to thêm 
Một người đàn ông bên kia đường chạy qua đứng chen chân vào chỗ tôi ngồi 
Người đàn ông nhìn tôi 
Tôi không nghe tiếng người đàn ông nói 
Tôi đứng dậy hút thuốc bước ra ngoài 
Người đàn ông ngồi vào chỗ tôi 
Tấm băng khẩu hiệu giăng giữa hai cột điện nước trôi còn hai chữ muôn năm không có N 
Không biết ở nhà mấy đứa con có lấy áo quần phơi ngoài dây thép vào không.


            Vỹ Giạ ngày 17 tháng 1 năm 1990


Những điều có khi hôm nay bỏ qua không nhớ 

Như ăn miếng cơm có hột sạn nhả ra trên bàn tay nhìn một lúc hắt xuống đất 
Rồi và miếng khác 
Như mặc trái cái quần cột dây lưng 

Sáng sớm đi ra vườn con sâu rớt trên áo 
Nắng buổi trưa một nửa trên tàu lá chuối 
Cái đuôi con thằn lằn rớt giữa nhà 
Đầu hôm chó sủa lãng ngoài cửa ngõ 

Những mảnh chai mảnh chén trên vạt đất mới cuốc lật 
Con mèo ngồi trên cái ghế đẩu dưới tấm cửa chống 
Tiếng chuột đuổi nhau nửa đêm trên mái nhà 
Có ai ở nhà bên cạnh kêu tên 

Cây cỏ lùng mọc dưới nước chết khô 
Những cọng rơm rớt vãi giữa đường 
Hai con trâu nằm nhai cỏ đầu ngã ba sợi dây dắt mũi chảy nước 
Con nhện sa trước mặt 

Tiếng trẻ con ru em buổi trưa trời nắng 
Những điều đó bỏ đi có khi tình cờ thấy lại 
Không kể năm 
Không kể tháng 
Không kể ngày 
Những bãi phân trâu trời mưa nước đọng vũng ở giữa 
Chiếc chiếu rách phơi ngoài hàng rào 
Cái lưng ướt mồ hôi của đứa con gái đi qua trước mặt 
Tôi đứng yên một lúc 
Những miếng vá làm cho hai ống quần của tôi dày thêm và cứng lại 
Có chín mười giờ rồi 
Đèn hết dầu 
Tôi lấy chai ra đường kêu cửa mua chịu 
Người bán hàng dim mắt ngó tôi đứng ngoài tối 
Mấy đứa bán bánh về gặp tôi giữa đường hỏi tôi đi chơi 
Trời mưa chưa to 
Đường đi có tiếng người 

Không biết ở nhà người khác về tôi có bỏ quên gì không 

Tôi cứ nhìn phía trước 
Gặp người quen chào đi khỏi một lúc lâu mới nhớ 
Tôi bỏ tay vào túi quần xóc xóc hai đồng bạc kêng 
Không biết mua cái gì cho con 

Con chuồn chuồn hết đạp nước rồi đậu trên dây thép gai 
Con bò kéo xe chở gạch bước lách cách 
Người đánh xe đội chụp cái mũ levis ngồi dựa ngửa hút thuốc 
Buổi chiều nước sông không có mặt trời 
Tôi xoa hai đồng bạc kêng trên đầu mấy ngón tay 

Năm năm 
Mười năm 
Hai ba mươi năm 

Những nồi canh chuối cau trộn bột sắn khi đang nóng húp vội vàng 
Chảy mồ hôi nước mắt 
Ăn rồi ra đứng dựa cửa nhìn người đi qua đi lại 
Bạn bè gặp nhau cứ nói chuyện trên trời 
Miếng vá nơi quần lâu ngày chỉ đứt không biết 

Tôi tưởng tôi dại và quá tội 
Những điều bỏ qua khi không nhớ lại 
Con kiến cắn ở sau lưng 
Tay không với tới được 
Cuộc đời kể cũng vui


            Vỹ Giạ ngày 20 tháng 3 năm 1985

Lúc đó thế này em ơi

Em ơi
Thế này em ơi
Tôi đã hôn em như một kẻ bị ma ám
Dữ tợn và mệt mỏi
Sau đó tôi buồn quá sức
Em ơi là em
Tôi ngồi lại một mình dựa cột đình giữa chợ
Mở to hai mắt nhìn những nuột lạt trên mái tranh
Một hai ba bốn
Mười lăm mười sáu
Những nuột lạt đứt những sợi tranh mốc
Tôi đã thấy hết da thịt em
Thơm tho và mặn
Em mở miệng cười
Những sợi tóc ngắn những sợi tóc dài
Những sợi tóc đứt trong miệng tôi
Tôi có nghe em nói
Tôi có thấy cổ em dài
Tôi có thấy ngực em thở
Miệng tôi chảy máu
Em ơi là em
Tôi đã hôn em cực khổ như thế
Em có nhớ gì lúc đó
Buổi trưa mùa đông trời không mưa
Tôi không nghe tiếng nước giọt
Hai bàn chân em cong

Bây giờ tôi ngồi không một mình
Lúc đó tôi muốn chết
Cho em thấy không còn ai trên cuộc đời này
Và em sẽ lang thang như một mụ điên
Ăn hết quần áo
Cuối cùng đứng ở một góc chợ
Chờ trời mưa thật to

          Vỹ Giạ ngày 20 tháng 6 năm 1989

(TCSH42/04&05-1990)






 

Các bài mới
Các bài đã đăng