BẠCH DIỆP
Hạt sương
Đôi khi những lời đau đớn tối tăm cay độc
bật ra từ đôi môi khép
từ những kiêu hãnh cài then
em riết róng thay vì nụ hôn dài
thay vì những thì thầm đã hết
Trên chiếc ghế nhìn ra ô cửa
bóng anh còn đó
một đôi lần
như mây
như mây như sương như thực như mơ
anh là tình yêu hoang đường của em
là sự cẩu thả giễu cười của số phận
Em đã bắt đầu câu chuyện này vào một đêm tháng tư
giọng nói của anh tan cùng đất nâu với tiếng rì rầm của trái cây
mùa lên men nhẫn nại trong vườn
đừng thức tỉnh em
em luôn mất ngủ vì nỗi ám ảnh nhớ anh
mưa đã đến đây rồi
trốn vào đâu cũng ướt
Em muốn kể anh nghe câu chuyện giọt sương
những giọt sương làm bằng vũ điệu của nước mắt
ngàn triệu năm ngóng đợi mặt trời
để chết đi trong giấc mơ hạnh phúc
Chẳng có gì hối tiếc
cho dù
Sự trừng phạt là khoảng cách thời gian hay chốn hiu quạnh mà mắt em đang hướng tới
nghi lễ tôn giáo vẫn diễn ra sau tiếng chuông nguyện lúc năm giờ chiều
không vô nghĩa
Hãy thức tỉnh em
khi anh trở lại
trên cánh đồng mặt trời
những hạt sương chết
trong sự chạm
vào tan biến...
Mở mắt trong bóng tối
rồi anh sẽ đi
như từng trên chiếc cầu ánh sáng
như từng hát một mình mồ côi nơi ốc đảo
như ý nghĩ vượt thoát những con đường
vội và khô một cơn mưa mùa hè
lòng bàn tay em không còn một giọt
mở mắt tràn bóng tối
tìm anh...
trong vòng tay anh
những niềm vui hiếm hoi của ngày
em biết
chỉ có tình yêu
không nợ gì từ cái chết
nụ cười và giấc mơ nước mắt
lặng kín như dòng nước sâu
giữ âm tiết một cái tên
ngân vang trong đầu
em không thở
để nhận biết và tin
ai cũng có thể chạy
ra cánh đồng một mình
Sao cứ phải đau buồn đến thế
Sao cứ mãi
đau buồn đến thế!
(TCSH356/10-2018)