Thơ xứ Huế
Gió xuân thì
15:01 | 31/07/2009
BỬU NAMINhiều khi tham thiền ta nhìn bóng ta trên váchChín con mắt linh hồn mở chín cõi xa xămLòng vọng tưởng ta thường mường tượng tới Gió xuân thì thổi rợn những đêm xanh
Gió xuân thì
(Ảnh: Internet)

Trong mắt em một bầu trời hiu quạnh
Trong lòng ta sông rẽ nhánh chia đôi
Khi ta đến trái đất hình như quay chậm
Khi ta đi mặt trời lặng ánh mắt dõi theo
Trong khuya khoắt ngọn nến tàn heo hắt
Ta nhìn bóng ta in trên những vách đời
Ngọn gió thổi bốn mùa thay đổi
Ở trong ta thu hạ đông tàn
Mà mùa xuân cỏ hoa chưa tới
Hình như xuân còn ngủ quên đâu đó trên một thành phố lạ
Ta từng qua nhưng chẳng quen ai
Chỉ nghe bước chân mình âm thầm vang vọng
Trong đêm khuya lá rụng
Như một nét nhạc buồn
Chậm rãi cứa tim
Những giọt máu linh hồn nhỏ xuống
Thành những bông hoa hồng nhỏ
Trong vườn ai một sớm mai kia
Ta tình cờ lặng ngắm
Như vẻ đẹp bóng hình cuộc đời từng qua

Giòng sông thì vẫn cứ mãi trôi
Ta từng thả những đám mây bay trên bầu trời phiêu lãng
Bỗng chiều này ta chợt hứng những cơn mưa
Những giọt nước của bốn mùa luân chuyển
Trời sang đông ai có hiểu cho những cánh mây xa
Những đàn cá muôn màu ở sông kia có thời ta say đắm
Này đã phiêu giạt đâu đó chân trời
Một tiếng kinh ai tụng ở bên đời
Nhắc cho ta một miền siêu thoát
Cõi hư vô ta đã quá vô tình
Một hôm đã vô cùng thân thiết
Như ta đã từng ăn ở với bóng mình
Trong mỗi khoảnh khắc nối đuôi
Chuyện cuộc đời cũng rồng rắn thế thôi
Ta từng khóc bể dâu
Và tim ta cũng từng đau đớn
Giờ đã trôi xa
Như một áng mây bay
Ngọn gió ơi xin hãy làm tan đi sương khói
Trong hồ tình trong bóng sớm mai

II
Gió xuân thì thổi qua mấy kiếp
Đã cùng ta trên mấy nẻo luân hồi
Nơi ngược xuôi chợ đời thay đổi
Ta đã tìm ai kia trong những đám đông
Có phải bóng em trong tà áo trắng trong
Đã phất phới bay qua hồn ta hiền lành một cõi
Gió cũng đã đi qua ngàn thiên thu mơ tưởng
Để tìm ai cho gió đậu xuân thì
Cánh bướm lượn giữa một mùa hoa rực rỡ
Bóng của em hay bóng cuộc đời
Ta từng mơ hay ta từng nhớ tới
Chiều nay như bóng mây trôi
Ta đến soi mình bên giòng sông lạ
Thấy rùng mình một khuôn mặt linh hồn

Ngôi tháp cổ ta đã bao lần lặng ngắm những đám mây trôi nổi
Trên đời mình đã thắp nắng hư hao
Vết thời gian chạm trổ những đám rêu lỗ chỗ lao đao
Linh hồn đá cũng đã từng mất mát
Trên những di tích úa tàn khô héo
Như lá
Trong vườn cây đã rũ một chiều.


(245/07-09)

Các bài mới
Các bài đã đăng
Chùm thơ Võ Quê (24/06/2009)