viết cho T.T.H anh nghĩ về những ngày mưa gió em đi trên con đường đầy xác lá mắt nhạt nhòa nước và đôi môi em tái lạnh đôi môi đã trao anh hàng ngàn nụ cháy nồng anh nghĩ về những ngày mưa gió em ngang qua dòng sông trắng mờ giấc mơ thời con gái vỡ theo từng hạt mưa không biết vui buồn em biết không? những ngày đông sắp đến ngọn gió bắc tê lạnh ba miền mặc kệ anh chỉ sợ những buổi chiều em ngang qua cầu gió đông bắc làm buốt đau từng khớp xương yếu gầy em ơi nhiều khi anh phải say cho tan mềm những ý tưởng cho quên đi những ươn hèn vây bủa mặc cho hơi men chèo lái con thuyền anh về phía tử ngục nơi triệu linh hồn đang trú đông anh nghĩ về những ngày mưa gió từng bước chân nớt vỡ mặt đường từng khúc xương chuyển động yếu ớt gương mặt bé thơ, gương mặt cụ già, gương mặt người thiếu phụ,… cùng một nỗi niềm ngơ ngác kiếm từng đồng bạc lẻ anh nghĩ về những ngày mưa gió nhiều vẻ mặt quái ác bước lên, bước xuống trong bộ véc tông trịnh trọng nói và ăn nói và uống nói và chơi nói và không làm mặc kệ ... mặc kệ ... anh lại suy nghĩ chuyện bao đồng mà không nghĩ về những ngày mưa gió em qua sông ngọn gió đông bắc thốc vào ruột gan da thịt làm em buốt lạnh anh mong những ngày mưa gió qua mau em ngang qua con đường nắng ráo không còn những gương mặt ngơ ngác không còn những bộ mặt quái ác. Chỉ là giấc mơ gửi T Có thể chỉ là giấc mơ khi mặt trời tan chảy thành phố như một bàn tay của gã ăn mày tự do lần theo nhịp quay thật chậm khoảng khắc bên ngoài thời gian vô hạn cho cuộc tình xuyên vào vĩnh cửu nhịp đập thành phố mơ hồ hơi thở của lá ướt đẫm mù sương nỗi buồn hình lưỡi hái vắt ngang vòm trời loài dơi đang tự tình về nỗi chết một tiếng rơi loang vào bóng tối ngọn đồi hoang đi về phía dòng sông lặng nhìn gương mặt của đất những vết nứt hằn sâu trên vòm trời xám đục không còn một vì sao sáng có thể chỉ là giấc mơ khi mặt trời tan chảy. (256/6-10) |