Bây giờ là tháng bảy, triền miên mưa ngày gián đoạn và giông bão làm rối loạn con đường, chúng ta đã tìm trong bóng tối trong khao khát và say mê. Đầu để trần, mặc cho những ý nghĩ thách thức và vang dội những mưa, bão cố lấp đầy khoảng trống của một thế giới đang thét gào vì chẳng như mong ước thế giới ta đã hát và đã khóc mong manh tựa đám mây màu tro thường vướng lại trên hàng cây muối nơi góc cửa Hiển Nhơn chỗ chúng ta thường ngồi lại xé cho nhau lòng thương xót khi nói về những người bạn với nỗi cô đơn và vực thẳm họ để lại đang úp ngược lên cuộc đời chúng ta rồi sẽ tự vỗ về bằng lãng quên những cái tên đã viết ra từ đau đớn những cái tên còn nghe được âm vang từ dấn thân, khát vọng Có lẽ, như đám mây nặng nề kia tự tan đi không hát nữa cũng không còn biết khóc chúng ta già đi như chẳng còn yêu chẳng còn cảm xúc để dâng tặng Anh thấy không, đó là điều có thể dẫn dắt một người mù đi vòng qua bên kia rào chắn dựng lên như sự thách đố hiển nhiên đêm của họ dài quá và những con đường luôn khép lại cây cũng tụm lại tắt luôn tiếng rì rào tựa như đang chờ đợi để nuốt chững thêm sự im lặng của chúng ta. (SDB 10-2010) |