Chiều đã xuống trong vô vàn lặng lẽ Dòng nước trôi đâu chảy ngược thời gian Người thi sĩ đã ngủ yên trong nấm mồ Vĩnh Cửu Ngày trùng tu - cuộc gặp mặt bạn bè Đâu còn anh - đâu còn lời góp chuyện Án thư anh đã nguội lạnh nỗi niềm Bông hoa ơi hãy cháy lên trong vĩnh biệt Ngọn nến đời ơi hãy cháy lên Trong bất diệt tình yêu Màu đỏ thắm những sáng tinh mơ và trong im lặng những chiều (Nhà thơ Trần Quang Long) Hình hài anh đâu cần đâu nấm mộ Trái tim chúng tôi là ký ức thắp sáng bóng hình anh Giữa bão lửa sục sôi - giữa bình yên khắc khoải Con đường - dòng sông - phố đông vẫn hoài nhắc nhở Những người đã như chiếc bóng trôi qua trước cửa Trong im lặng thời gian trong im lặng dòng đời Nốt những nỗi đau từ trong chết sống Chúng ta sinh ra từ những đêm trong máu Bao âu lo cắn xé linh hồn Bao vật vã quay cuồng định hướng Lòng ngưỡng mộ ta ngóng tới những bình minh rực rỡ Dâng cả lời ca máu huyết mạch đời Anh đứng đó - như tượng đài trung thực Nơi ngã ba đường qua lại của thời gian Tượng đài anh như ngọn lửa cháy bừng giữa cõi tối tăm cái chết xóa hư vô ảo ảnh sương mù Từng giọt mưa giọt nắng trong thơ anh gió thổi Từng giọt rơi trong chúng tôi giọng nói tiếng cười như âm vang từ vách đá xa xôi Hỡi con đường mỗi ngày cần trở lại như máu cần về tim để sống tiếp cho đời (12/4-85) |