VÕ QUÊ Nơi con sông Anh trở về thành phố cổ xưa Nơi con sông đang bạc màu nước lũ Nơi dày lên một chiều sâu quá khứ Của quê hương và của em, anh Sống giữa hồn anh cái ngày ấy trong lành Em nón trắng trong chiều phố nhỏ Em áo tím hong tóc dài đợi gió Chuông nhà thờ một nhịp rộn ràng ngân Đổ nát rồi thành phố thuở chiến tranh Anh tiếc nuối thương từng con đường nhỏ Như có máu trong màu hoa phượng đỏ Rơi xuống đời từng mảnh đau thương Giấc mơ đêm thành phố vẫn y nguyên Mỗi nét lượn mỗi dáng cao phố cũ Em trinh trắng nụ cười hoa hồng nở Mắt sao trời soi thấu trái tim anh Anh bồi hồi thương con nước sông dâng Thương dĩ vãng qua rồi không trở lại Em biền biệt trước mùa đông nắng ải Lau trắng bay hiu hắt cuối triền sông Nhớ và thương cứ vương víu trên lòng Thành cổ đứng trong tim đời muôn thuở Năm tháng đi mà tình yêu vẫn ở Mai cho dù tóc trắng với ngàn lau… 1983 Thành cổ Quảng Trị Sẽ một ngày sang thăm Cứ rạo rực trong tôi Từng dòng “phá, nhã, kiệu” (*) Niềm vui như kỳ diệu Dậy lên những bài ca Mùa xuân hoa chăm-pa Nở trắng đường làng bản Tôi yêu quê hương bạn “Lăm, khắp” ngọt tỉnh người Nhịp trống rung chào mời Đôi tay thành cánh bướm Được sánh vai cùng bạn Lăm vông múa dập dìu Tôi quý đất nước Lào Mùa xuân và tuổi trẻ Hiền hòa như xứ Huế Dịu dàng hương sen thơm Tiếng hát bạn trong ngần Dìu tôi vào lâm tợi Lòng dường như thầm nói Cơ chi có một ngày... Mai bạn Lào chia tay Sợi chỉ hồng quyến luyến Nụ cười như lời hẹn Sẽ một ngày sang thăm… Huế, 18-4-1982 ------------------ (*) Tên những điệu múa Lào Hoa quỳnh Em trẻ hoài trong đôi mắt anh Có phải tình yêu níu thời gian đứng lại? Em: đóa hoa quỳnh trong đêm tình ái Nở trắng đời anh ngan ngát hương. (12/4-85) |