Chùm thơ Bạch Diệp
09:08 | 12/08/2011
LGT: Thơ, có thể không phải là câu chữ, có thể chỉ dành cho một số rất ít, đặc biệt điều đó càng được khẳng định trong thời đại ngày nay. Điều đáng nói đã được tác giả diễn ngôn và thi ca là những gì còn lại phía bên trong mỗi tâm hồn, như một sự khải huyền của thế giới khác trao gửi chúng ta. Trong chừng mực nào đó, Bạch Diệp đã tiếp nhận âm hưởng của thi ca từ bên ngoài rào cản duy lý. Đó là phần tinh túy của thơ chỉ dành riêng cho những thi sĩ không bị chi phối ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Sông Hương giới thiệu ba bài thơ mới nhất của Bạch Diệp.
Nhà thơ Bạch Diệp
| [if gte mso 9]>Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4 
 
 BẠCH DIỆP
 
 
 Gió Tam Giang
 
 
 Vắng quá sự sẻ chia trên mặt đất
 Chúng ta tìm về phía mặt trời
 Nơi đó ngập tràn ánh sáng
 những con đường thẳng tắp Tam Giang
 Ở đó màu trời màu nước màu mây
 hoàng hôn và bình minh loang chảy
 Vệt sáng đường chân trời như vòng mi khép
 Biển duỗi phơi trăng
 
 Bỏ lại những cơn ác mộng trong chăn
 Cát trắng biển xanh và gió
 và gió
 gió và anh
 Vũ khúc Tam Giang xanh ngời ngợi
 
 Như buổi sáng đầu tiên
 bước chân đầu tiên
 con người đầu tiên
 Ghi dấu hồi sinh trên cát
 Chúng ta đặt dấu nối cho một vòng khởi đầu và kết thúc
 Sự ra đời - cái chết với biển
 và mặt đất - bầu trời
 Sóng xóa tan nỗi thống khổ người
 Trắng bãi bờ kí ức
 
 Hãy giữ lấy em
 Thời gian cứ lọt qua kẻ tay như cát
 Biển oằn mình khao khát
 miền cổ tích xanh.
 5.2011
 
 
 Mùa đông
 
 
 Những vệt buồn chảy trên tấm toan mùa đông
 Co ro con đường
 Dòng sông lạnh
 Ngày vội vã che ngực áo tiếng thở dài
 Đêm giấu giọng cười nơi mắt bão
 Gió vần vũ lên ô cửa khép
 Để chôn vùi
 Để tiếc thương
 
 Chúng ta đã qua những con đường
 Ngày tháng phủ dấu chân người khác
 Váy áo em mang
 Bài thơ em viết
 Làm sao anh nhận ra
 
 Mùa của những bầy chim bay đi
 Tiếng hát nguôi trôi trên cột buồm đã gãy
 Thiếu phụ xé tấm khăn choàng gió
 Gột hết phấn son trên đôi má
 Gập mình soi bóng mình
 Đau
 Mùa đông khô và hồng
 
 
 Người ngồi bên ô cửa
 
 
 Bầy chim sẻ cứ sà xuống hiên nhà
 Nhặt chút niềm vui
 Giương mắt ngó người ngồi bên ô cửa
 Từng đoàn người xuôi ngược hướng đến nơi nào đó
 bất kể nhận lấy điều gì đó
 Khách sạn như chiếc bánh kem đặt cạnh ngã tư
 lấp ló mắt tò vò
 Bên kia đường một bụi cây
 chờ xanh mùa hạ
 lá đỏ hết mùa xuân
 Bóng người bên ô cửa
 Ngày lại ngày
 
 Nỗi ám ảnh không màu
 Kéo giấc mơ qua mấy tầng địa ngục không tên
 Có câu chuyện không dễ bỏ rơi như món đồ chơi lạc vào đâu đó
 Đọng mãi vệt rỉ sắt ứa trên thành cầu
 lạnh
 những cơn đau
 Ta không kể người nghe
 Khi hàng trăm gương mặt lướt nhanh
 Tim ta run rẩy dừng lại trước ánh mắt nâu
 Loại bỏ hàng triệu tạp âm
 Ta nhận ra giọng nói mùi hương cánh rừng quả chín
 
 Ta không kể
 Cái dáng ngồi bất động trong khu vườn buổi sáng
 đóng đinh vào trái tim ta
 Muốn quên đi
 Sự chọn lựa của đôi mắt nhắm
 Và những nơ ron thần kinh không biết điều
 Trò đuổi bắt làm ta mỏi mệt
 
 Phía trước là vực thẳm
 Phía trước là mùa đông
 Đôi tay không với tới mặt trời
 Ta chôn ta nơi góc cửa xưa làm quỷ nhỏ
 
 Mặc lũ chim cánh cửa mắt tò vò
 Bụi cây lá đỏ và con đường xuôi ngược.
 
 (269/07-11)
 
 
 
 
 
 
 
 
 | 
Các bài mới
Các bài đã đăng