I.Brodsky (sinh năm 1946) là một trong những người trẻ tuổi nhất được tặng giải thưởng Nôbel văn học. Những sáng tác của ông trong hơn hai chục năm qua đã nổi tiếng khắp thế giới ông được công nhận không chỉ là của người dẫn đầu của các nhà thơ viết bằng tiếng Nga mà còn là một trong những nhân vật sáng giá nhất của nền thi ca hiện đại trên toàn thế giới. Trong sáng tác của I.Brodsky chúng ta tìm thấy sự liên kết nghịch lý của sự thử nghiệm và tính truyền thống. Phần nhiều sự liên kết có diễn ra trái với những xu hướng chủ yếu trong thi ca Nga và Châu Âu nhưng cho đến bây giờ nó không hề dẫn đến ngõ cụt, ngược lại sự phối hợp giữa âm luật và từ vựng không theo qui tắc với tính ẩn dụ sâu sắc và sự xây dựng niêm luật, loại thơ đó ngày càng tìm được nhiều người đồng cảm và ủng hộ. Ở Mỹ đã xuất bản những tác phẩm của Brodsky: “Thơ và trường ca” (1965), “Bến đỗ trong sa mạc” (1970), “Kết thúc một thời tuyệt đẹp” (1977), “Một phần tiếng nói” (1977), “Bi khúc Rôma” (1982), “Uranhia” (1987), “Nhỏ hơn đơn vị”…
IOSIF BRODSKY
Một phần tiếng nói
Tôi sinh ra và lớn lên trong những đầm lầy Ban Tích Ngay bên sóng từng đôi ùa lên cát tôi tìm ra những âm vận từ đây và cũng từ đây giọng nói tôi nhàn nhạt giọng nói như mớ tóc xoăn đẫm ướt phất phơ giữa những con sóng màu chì Trong tiếng sóng, ngồi chóng tay lắng nghe không phân biệt tiếng rì rào trong tiếng màn vải lanh phần phật tiếng vỗ những bàn tay. Tiếng ấm trà sôi trên bếp thỉnh thoảng chỉ nghe rõ tiếng hải âu…
Ở xứ sở bằng phẳng này không thể trốn đi đâu ta nhìn được xa hơn và giữ tim mình khỏi những điều dối trá không gian đầy nhiễu âm thanh nhưng không vì thiếu tiếng vang mà con mắt người than thở.
Không đề
Chiều thu, thị trấn khiêm nhường vẫn tự hào có tên trên bản đồ hành chính Không gian ở đây tính tình đỏng đảnh mỏi mệt do vẻ hùng vĩ của chính mình trút nỗi nhọc nhằn, tự đóng khung trong đường diềm mái phố của thời gian với cái nhìn ớn lạnh lướt trên những tủ kính bày hàng có đủ thứ thế gian này làm được từ kim băng đến kính thiên văn Ở đây có rạp chiếu phim và xa lông sau góc phố tiệm cà phê màn buông rủ nhà băng màu gạch non, vẽ đôi cánh đại bàng nếu không nằm cạnh bên nhà bưu điện nhà thờ từ lâu không ai nhớ nữa và nếu không có những đứa bé ra đời người ta phải làm lễ rửa tội cho những chiếc xe riêng Ở đây lũ cào cào bay vụt lên từ lặng yên sáu giờ chiều, như sau chiến tranh hạt nhân, đã chẳng gặp ai nữa Trăng lặng trôi trong bóng chiều tà sáng lên vài khung cửa họa hoằn có chiếc xe sang trọng về đâu đó quét đèn lên tượng Người lính vô danh Ở đây bạn nằm mơ không gặp người đẹp trong tranh mơ gặp trên bì thư địa chỉ của mình Ở đây, một sáng thấy bình sữa thiu chua người bán sữa nhận ra bạn đã không còn Ở đây có thể sống không cần đến lịch không ra khỏi nhà soi mình vào gương, như những ngọn đèn soi vào vũng nước đang dần khô kiệt.
Nghiêm Huyền Vũ (Giới thiệu và tuyển dịch)
(137-07-00)
|